Anh ôm Ôn Noãn, sửa sang lại quần áo trước mặt Cố Trường Khanh, đặc biệt là chỗ dây thắt lưng và quần, sau đó cười xin lỗi một cái: “Trường Khanh, tôi đi tắm trước đã, cậu cứ tự nhiên.”
Nói xong, anh hào phóng để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ôn Noãn biết anh cố ý.
Chờ anh rời đi, cô cũng không muốn nói chuyện với Cố Trường Khanh, yên lặng cầm đồ lên nấu.
Cửa tủ lạnh bị chặn lại.
Cố Trường Khanh quay người nhìn chằm chằm Ôn Noãn, rất gần.
Ôn Noãn lùi lại một bước.
Hắn mở miệng cười lạnh: “Ôn Noãn em không cần sợ anh như vậy! Sau này chúng ta là người một nhà phải sống với nhau cho tốt, đúng không? Anh thấy anh ta rất quan tâm đến em!”
Nói xong hắn đóng sầm tủ lạnh, đi thẳng ra ngoài.
Ôn Noãn nghĩ chắc gần đây hắn sống không được như ý mới phát giận lên cô, cô cảm thấy thật vô nghĩa.
Cô nghĩ lát nữa phải nói với Hoắc Minh một chút, cô không muốn gặp mặt Cố Trường Khanh… Lúc cô đang phiền lòng, Hoắc Minh bước đến, anh thản nhiên ôm cô từ sau lưng.
“Làm gì đó?”
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, muốn đẩy ra.
Anh không chỉ ôm cô mà đương nhiên còn muốn lợi dụng sờ soàng một lúc.
Ôn Noãn nóng mặt, nhẹ nói: “Nấu mì cho bọn họ, còn làm thêm hai phần gan ngỗng.”
Hoắc Minh hôn lên làn da mềm mại sau tai cô, khàn giọng hỏi: “Tôi thì sao?”
Ôn Noãn nghiêng đầu, dựa vào vai anh nói nhỏ: “Dạ dày anh không tốt, tôi hâm thịt cá xíu mại cho anh, còn có một phần bánh bột lọc.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lát sau, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Ngay lúc này, Ôn Noãn cảm nhận được hạnh phúc.
Cô xuất thân từ gia đình trung lưu, từ nhỏ không có hoài bão to lớn, tất cả những gì cô mong muốn chỉ là có được một công việc đàng hoàng và một gia đình hoàn hảo mà thôi.
Biết rõ là không nên hi vọng, nhưng cô rất thích sống cùng với Hoắc Minh.
…
Lúc ăn khuya, Hoắc Minh Châu khen không dứt miệng.
Cô ấy không chỉ ăn hết phần mình, còn cướp phần bánh bột lọc của Hoắc Minh, ăn đến mức miệng nhỏ phồng lên: “Ôn Noãn, lần sau tôi sẽ đến nữa.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Minh khiến cô không có lập trường ngăn cản Hoắc Minh Châu đến.
Hoắc Minh liếc em gái mình: “Đến ăn mỗi ngày, mập ai cưới em?”
Hoắc Minh Châu dựa vào vai Cố Trường Khanh, mềm giọng nũng nịu: “Có Cố Trường Khanh muốn em.”
Cố Trường Khanh không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn.