Hoắc Minh nhanh chân quay trở lại xe của mình, sạc chiếc điện thoại di động, đợi đến khi máy lên nguồn anh liền gọi điện cho Ôn Noãn.
Chuông cuộc gọi reo khoảng chừng 20 giây thì cô mới nghe máy.
Giọng Ôn Noãn rất mệt mỏi: “Hoắc Minh, chuyện của chúng ta để sau này hãy nói!”
Cô nói xong, liền cúp máy.
Hoắc Minh nhíu mày, đoán rằng cô vẫn còn đang tức giận.
Tính tình người phụ nữ này có hơi nóng nảy, anh vẫn cứ bằng lòng nuông chiều cô, anh nghĩ anh về tắm rửa trước, buổi tối sẽ đến nhà tìm cô rồi bù đắp cho cô một Lễ Tình Nhân thật tuyệt vời.
Ôn Noãn rất tốt, anh không muốn chia tay với cô.
Hoắc Minh lại gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký Trương sắp xếp kéo xe đi, lúc này mới lái xe về nhà.
Dĩ nhiên Ôn Noãn sẽ không ở nhà.
Phòng ngủ hơi bừa bộn, một vài vali nhỏ bày ra giống như đang thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao lại không mang chúng đi.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn quanh một lát, liền cầm quần áo đi tắm.
Tắm vội xong anh mới nằm nghỉ, Hoắc Minh Châu gọi điện tới.
Hoắc Minh vô cùng mệt mỏi, giọng không khỏe: “Minh Châu em có việc gì?”
Giọng Hoắc Minh Châu khóc lóc: “Anh, bố của chị Ôn Noãn qua đời, anh có biết hay không?”
Đôi mắt của Hoắc Minh vốn đã hơi lim dim.
Nghe thấy tin này, anh từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh đã hoàn toàn mất đi sự mệt mỏi!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Ôn Noãn đang dọn hành lý nửa chừng lại không mang đi, tại sao xe của cô lại bị hư giữa đường, tại sao cô không có thời gian nổi giận với anh…
Bởi vì bố cô đã qua đời.
Trong đêm này, cô đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn?
Sắc mặt Hoắc Minh dần như không còn giọt máu, anh có loại dự cảm, anh và Ôn Noãn thật sự đã kết thúc!
Hoắc Minh chạy đến bệnh viện.
Người nhà họ Ôn vẫn còn ở đó, còn có vài người bạn thân cũng đến.
Họ tiễn Ôn Bá Ngôn sang một thế giới khác, Ôn Noãn ngồi trên xe lăn, cả người mặc bộ đồ đen, phía trước ngực được cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
Cô trông gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo vốn đã nhỏ, cằm càng nhọn hơn.
Hoắc Minh đến, Ôn Noãn chỉ yên lặng nhìn lướt qua, không mang quá nhiều cảm xúc.
Không yêu, cũng không hận!
Ngược lại là Khương Duệ không nhịn được, tiến lên nắm cổ áo của Hoắc Minh xách lên, hung hăng nói: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Lúc Ôn Noãn bất lực anh đang ở đâu? Lúc này anh cũng đừng tiếp tục giả mù sa mưa!”
*giả mù sa mưa: giả vờ không biết, không thấy rõ, hoặc lừa dối, trốn tránh trách nhiệm.
Cậu ta hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Em đã nói từ trước, anh không trân trọng cô ấy em sẽ đánh anh!”