Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nức nở khe khẽ…
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn cuộn tròn người lại dưới thân anh, nhỏ giọng nói không muốn, còn kêu đau.
Hoắc Minh cảm thấy rất hăng hái, anh hôn cô: “Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà, sao lại đau được?”
Ôn Noãn mở to hai mắt.
Đôi mắt mỹ lệ của cô bị hơi nước che mờ, tựa như ngâm trong nước…
Cô khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, vô thức nói: “Phẫu thuật đau! Lúc máy móc đi vào bên trong, đau muốn chết… Hoắc Minh, anh không ở đó, tôi chỉ có thể nắm lấy ga giường…”
Ôn Noãn nói rồi khóc òa lên.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống…
“Tôi đau muốn chết, trong nửa tiếng đó không một giây phút nào mà tôi không nghĩ đến việc chấm dứt cơn đau… Thế nhưng nó không hề kết thúc, vẫn luôn đau… Hoắc Minh, rõ ràng anh đưa tôi tới bệnh viện, vì sao anh lại tới chỗ của Kiều An? Anh biết không, tôi nhìn thấy sắc mặt hồng hào vừa nói vừa cười của cô ta, tôi cảm thấy bản thân là trò cười… Đến cả thế thân tôi cũng chẳng phải…”
Ôn Noãn say, hoặc có lẽ không say.
Cô nhân lúc này nói cho anh nghe tất cả lời trong lòng, chỉ đơn giản là vì muốn từ chối.
“Hoắc Minh… Tôi không muốn chà đạp bản thân mình, tôi không muốn bị đau.”
Hoắc Minh nghe xong thì hoảng hốt, trái tim bỗng đau rút.
Ôn Noãn chưa từng nói với anh những chuyện này…
Có phải đêm đó đối với cô là chuyện không thể xóa nhòa được không? Thế nên bây giờ cô cũng không muốn làm chuyện đó?
Cô đã say chuếnh choáng, thật ra Hoắc Minh có thể dỗ cô.
Bằng kỹ xảo của mình, anh có thể khiến cô thả lỏng lại, sau đó anh sẽ có được một đêm tuyệt vời, thế nhưng vào lúc Ôn Noãn nói đau, anh lại do dự…
Dần dần, dục vọng của anh ổn định lại.
Anh không rời khỏi người Ôn Noãn mà từ từ ôm chặt lấy cô.
Anh dán sát vào mặt cô, dán lên cổ có những sợi lông tơ tinh tế, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đau nữa! Ôn Noãn, sau này sẽ không đau nữa… Tôi sẽ chú ý, sau này cho dù có tới bệnh viện tôi cũng sẽ ở với em, được không?”
Ôn Noãn không đáp lại anh.
Cô nằm ở trong lồng ngực anh, khóc rồi ngủ thiếp đi…
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này là lúc mà lòng người trở nên mềm yếu nhất.
Hoắc Minh tự nhận bản thân là người cứng rắn vững lòng nhưng tất cả mọi ngoại lệ, mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho Ôn Noãn.
Thế nhưng bạn nhỏ này lại cảm thấy không đủ.
Cô không cần anh, thà nhặt kho báu trong đống rác.
Hoắc Minh cười nhạo thành tiếng.
Rác rưởi… Ở đó thì có thể đào ra được báu vật gì chứ?