Cậu ta chạy từ thành phố H đến thành phố B, làm tài xế trong cái công ty nhỏ bé tồi tàn này chỉ vì quá ghê tởm tên họ Hoắc kia, hôm nay chính là một cơ hội tốt!
…
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Ôn Noãn dẫn Chu Mộ Ngôn lên lầu.
Trong thang máy, con sói nhỏ không ngừng tạo dáng, đôi chân dài không biết để vào đâu.
Cậu ta liếc nhìn Ôn Noãn.
Đêm nay cô mặc một chiếc váy dài màu khói.
Không đeo trang sức quý giá, chỉ đeo một đôi khuyên tai ngọc trai, thực ra đã vô cùng khiêm tốn rồi, nhưng trong mắt con sói nhỏ lại xinh đẹp khó hiểu.
Xinh đẹp hơn tất cả những người bạn gái cậu ta đã từng quen!
Ánh mắt của con sói nhỏ rất không thành thật, lại cực kỳ ồn ào, cứ chốc lát lại kêu ca: “Cà vạt này thắt chặt quá, cô chỉnh lại cho tôi một chút!”
Ôn Noãn không biết phải làm sao, chỉ có thể kiễng chân lên chỉnh lại giúp cậu ta.
Cô sát lại gần, trên người mang theo mùi hương thoang thoảng, vô cùng hấp dẫn.
Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ: “Cô đã từng thắt cà vạt cho tên họ Hoắc kia chưa?”
Ôn Noãn ngẩn người.
Những chuyện cô vốn đã cố hết sức để quên đi đột nhiên tràn về trong đầu.
Đêm đó là lần đầu tiên cô và Hoắc Minh xảy ra quan hệ, ngày hôm sau, anh phải đến công ty, cô đã quỳ gối trên giường thắt cà vạt cho anh… Trong trí nhớ của cô, sau đó bọn họ còn có vô số lần triền miên như vậy nữa.
Trái tim Ôn Noãn đau xót, không muốn nhớ lại.
Chu Mộ Ngôn nhìn vẻ mặt của cô, đoán được cô đang nghĩ tới chuyện gì, bèn hừ nhẹ.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra…
Hoắc Minh và Cảnh Sâm đứng trước cửa thang máy, đang chuẩn bị bước vào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Ôn Noãn ngửa đầu, thắt cà vạt cho con sói nhỏ ngoại hình yêu nghiệt kia, trai tài gái sắc. Hình ảnh này đẹp không thể tả, nhưng trong mắt Hoắc Minh lại chói mắt vô cùng.
Chu Mộ Ngôn!
Vậy mà lại là Chu Mộ Ngôn!
Thằng nhóc này chạy từ thành phố H đến thành phố B không để làm chuyện gì mà lại chạy tới bên cạnh Ôn Noãn làm tài xế!
Hoắc Minh ghen.
Nhưng với thân phận và địa vị của anh mà lại ở đây ghen tuông với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này, thực sự quá mất mặt, hơn nữa anh lại không được phép mất mặt trong hoàn cảnh này.
Ôn Noãn thắt xong cà vạt, quay đầu lại, cũng giật nảy mình.
Bầu không khí vô cùng vi diệu…
Cuối cùng vẫn là Cảnh Sâm phải đứng ra hòa giải, cười nói: “Ôn Noãn, bạn trai mới đấy à?”
Ôn Noãn không nói gì.
Nhưng vẻ mặt Chu Mộ Ngôn thì lại hớn hở rực rỡ: “Tôi ngày nào cũng ở cùng với Tổng Giám đốc Ôn, đưa cô ấy đi làm, đón cô ấy tan tầm, còn ra mắt dì trong nhà rồi nữa… Bộ vest này là do cô ấy mua đấy, tôi cũng không biết như vậy đã được gọi là bạn trai chưa.”