Tóc màu trà, hơi xoăn, bồng bềnh và xõa ngang vai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, rất trắng trẻo, đôi mắt đen tròn như quả nhỏ, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ mím lại, trông có vẻ không vui.
Bàn tay nhỏ bé trắng nón nắm lấy những chiếc lá quế thơm, kéo từng chiếc lá xuống.
Hoắc Minh nói chuyện với cô bé nhưng cô bé cũng không quan tâm.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình!
Hoắc Minh không bế cô bé về mà chỉ ngồi xổm bên cạnh cô bé, đến mười giờ rưỡi, đột nhiên cô bé kết thúc tự kỷ, nhào vào lòng anh: “Hôm nay có bạn nhỏ nói con không có mẹ!”
Hoắc Minh bế cô bé về nhà.
Anh sờ đầu nhỏ của cô bé: “Tiểu Hoắc Tây của chúng ta có mẹ… Mẹ giống như Hoắc Tây, là tiên nữ nhỏ!”
Anh đặt cô bé trước bàn ăn.
Người giúp việc nhanh chóng bày bát đĩa, mang lên những món ăn nóng hổi, đau lòng muốn chết!
Tiểu Hoắc Tây đói đến mức tự mình bê bát dùng thìa xúc ăn, mỗi thứ ăn một ít.
Ăn xong, cô bé nhớ lại, nhìn Hoắc Minh: “Con muốn mẹ! Bạn nhỏ khác có mẹ, con cũng muốn!”
Hoắc Minh dẫn Tiểu Hoắc Tây lên tầng.
Tiểu Hoắc Tây chậm chạp tự mình tắm rửa, sau khi tắm xong, mùi thơm ngào ngạt chui vào lòng bố.
Hoắc Minh lau tóc cho cô bé.
Dáng vẻ anh hiền từ: “Hoắc Tây, con muốn mẹ, phải tự mình giành lấy!”
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy có gì đó không đúng!
Muốn cô bé tự tìm mẹ, vậy cô bé cần bố làm gì?
Vẻ mặt Hoắc Minh bình tĩnh: “Bố chuẩn bị đưa con đi học đàn dương cầm… Ừm, nơi đó có rất nhiều cô giáo xinh đẹp, con thấy ai có màu tóc giống con, xinh đẹp thì con tìm cô ấy làm mẹ! Chúng ta thống nhất trước, không cần nói tên con là Hoắc Tây, cũng không cần nói bố là ai!”
Tiểu Hoắc Tây không hiểu.
Hoắc Minh giải thích cho cô bé rất hợp lý: “Nếu biết bố là ai thì cô ấy sẽ say đắm sắc đẹp của bố, không phải thật lòng thích Hoắc Tây! Ví dụ như cô Trương và cô Vương trước đây!”
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy bố nói rất đúng!
Trước khi đi ngủ, cô bé nhìn vào gương… Mẹ chính là tiên nữ nhỏ có tóc màu trà và xinh đẹp như Hoắc Tây!
…
Thật ra Ôn Noãn đã không dạy học nữa.
Nhưng sáng sớm, chị Lê ở Thụy Sĩ đã đặc biệt gọi điện thoại cho cô, nói có con của một người bạn nhờ cô quan tâm một chút.
Ôn Noãn đang muốn hỏi kỹ.
Chị Lê cười sảng khoái: “Chị phải uống thuốc rồi! Chị cúp máy trước!”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn cũng bất đắc dĩ, cô suy nghĩ hay là tới Trung tâm âm nhạc.
Đến quầy lễ tân hỏi xem có người như vậy không.
Thân phận rất bí mật, Ôn Noãn đoán là con của nhân vật quan trọng nào đó nên đành chờ đợi.