Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Chú Lục, chú uống say rồi! Chú đừng uống nữa… Đừng… chú Lục…]



Lục Khiêm uống rượu say mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ giống với đêm mất khống chế ấy.

Đêm đó, ông ấy đặt người con gái nhỏ hơn mình 16 tuổi dưới thân, dường như điên cuồng chiếm lấy.

Minh Châu nằm trong ngực ông ấy, vừa khóc vừa gọi: “Chú Lục!”

Nhưng không đánh thức được con thú bên trong Lục Khiêm.

Đêm đó, ông ấy khiến Hoắc Minh Châu bị thương.

Bóng đêm càng ngày càng nặng nề.

Lục Khiêm yên lặng châm điếu thuốc.

Ông ấy biết thân phận của mình, tốt nhất không nên làm liên lụy người kia, ông ấy không thể mang lại tương lai cho Minh Châu, hơn nữa ông ấy còn lớn hơn cô 16 tuổi!

Rốt cuộc cô ấy cũng từng có một khoảng thời gian với Lục Khiêm, lúc rời đi lại đau buồn đến vậy.

Ông ấy luôn muốn biết Minh Châu có khoẻ hay không.

Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình cứng như sắt, nhưng trong nửa năm sống chung kia, từng tiếng “chú Lục” đã khiến trái tim ông ấy mềm nhũn…

Lúc Minh Châu rời đi, ông ấy biết ông thật sự không bỏ được! Thế nhưng ông còn làm gì được đây?



Ngày hôm sau, Lục Khiêm đến thăm.

Ôn Noãn không tới công ty của Hoắc Minh, buổi sáng cô đưa Tiểu Hoắc Tây đến bệnh viện, buổi chiều trở về biệt thự.

Lục Khiêm đến lúc hai giờ chiều.

Ông ấy không đề cập đến Hoắc Minh Châu, ngược lại là Ôn Noãn kể chút tình hình.

Ông ấy chơi với Tiểu Hoắc Tây, dường như không chú ý đến… Khoảng năm giờ, ông ấy tạm biệt Ôn Noãn: “Cậu còn phải quay về thành phố C, không thể ở lại ăn cơm tối được!”

Ôn Noãn ngạc nhiên: “Cậu không rảnh ăn một bữa cơm sao?”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, cười nhạt: “Còn có việc! Lần sau nhé!”

Ôn Noãn cảm thấy tâm trạng của ông ấy đang không được vui.

Thế nhưng ông ấy không muốn nói, một người cháu như cô hỏi nhiều cũng không hay.

Lục Khiêm lại hôn Tiểu Hoắc Tây, nhanh chóng rời đi.

Ông ấy lên xe, yên lặng ngồi xuống, tài xế nhẹ nhàng hỏi: “Ông Lục, bây giờ mình đi đâu?”

Lục Khiêm nhẹ nhàng mở bàn tay ra.

Trên đó có một vết sẹo mờ!

Ông ấy nói nhỏ: “Đi Thiên Nguyên đường số 19!”

Tài xế theo ông ấy đã lâu, đương nhiên biết được một số chuyện, ông Lục chưa bao giờ nói qua, nhưng trong vòng nửa năm của mấy năm trước, mỗi tuần ông Lục đều đến thành phố B ở lại một hai đêm.

Căn hộ kia, chính là kim ốc của ông Lục.

Một tiếng sau, xe dừng ở nhà Lâu Hạ trên đường Thiên Nguyên, Lục Khiêm tự mình bước lên.

Căn nhà rộng khoảng 120 mét vuông, trang trí rất xa hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK