Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn mở ra, bên trong không có thứ gì đắt tiền ngoài một đôi bông tai ngọc trai độc đáo.

Món quà nhỏ như vậy trông như được chồng đặc biệt mang đến cho vợ trong một chuyến công tác.

Cô lưỡng lự.

Hoắc Minh hạ giọng: “Em đeo cái này trông rất đẹp!”

Ôn Noãn cất đi, đi vào phòng bếp: “Để tôi pha cho anh một tách cà phê!”

Hoắc Minh đoán cô có chuyện muốn nói.

Ôn Noãn pha cho anh một tách cà phê, vừa uống vừa nói nhỏ: “Con bé có vẻ hơi không vui vì chúng ta chia tay.”

Hoắc Minh không nói gì.

Anh biết rõ hơn Ôn Noãn về tình trạng của bé Hoắc Tây.

Im lặng hồi lâu, Hoắc Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút dịu dàng: “Không sao, lát nữa anh sẽ an ủi con bé!”

Ôn Noãn ừm một tiếng.

Hoắc Minh đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, lâu rồi chúng ta mới nói chuyện bình tĩnh như vậy!”

Ôn Noãn khẽ giật mình.

Sau đó cô cười nhẹ: “Đương nhiên có con sẽ khác! Nếu ầm ĩ như trước thì thành dáng vẻ gì.”

Khi cô nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh đến khó tả.

Hoắc Minh vốn đã thích dáng vẻ này của cô, lại là đêm khuya trai đơn gái chiếc, con họ còn đang ngủ bên cạnh.

Anh không khỏi rung động.

Ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt đơn thuần của người đàn ông nhìn người phụ nữ.

Ôn Noãn nhận ra được.

Cô bình tĩnh quay lại chủ đề: “Mấy ngày nay anh và Hoắc Tây nói chuyện cho tốt! Không còn sớm nữa…”

Ý của cô là bảo anh sáng mai lại đến đón con.

Hoắc Minh giơ tay xem thời gian.

Anh nhìn Ôn Noãn, thật sự cô không có ý định giữ anh lại qua đêm, nhưng anh rất muốn nên nhỏ giọng nói: “Anh rất mệt, sáng mai có một cuộc họp quan trọng! Anh ngủ phòng dành cho khách, sẽ không làm phiền em!”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô dẫn anh đến phòng dành cho khách nhưng không bước vào.

Hoắc Minh ném áo khoác ở cuối giường, khi quay người thì để ý thấy cô không đi vào, anh cười trừ: “Sao vậy, sợ anh?”

Ôn Noãn đánh trống lảng: “Tôi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh!”

Hoắc Minh không nói gì, chỉ nhìn cô.

Chờ Ôn Noãn rời đi, anh ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt…

Trong lòng phiền muộn, anh sờ vào trong áo vest, nhưng thay vì chạm vào điếu thuốc, anh lại chạm tới một chiếc hộp nhỏ cứng, đó là món quà anh mua tặng cô từ Hong Kong.

Ôn Noãn không cần…

Hoắc Minh cầm chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mờ mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK