Tất cả đã kết thúc…
Hoắc Minh nhìn bóng lưng cự tuyệt của cô, muốn chạm vào cô, nhưng cả người Ôn Noãn lập tức cứng đờ. Anh rút ngón tay lại, gượng cười: “Anh không chạm vào em! Ôn Noãn, nấu cơm cho anh đi!”
Ôn Noãn không trả lời.
Hoắc Minh không nhịn được ôm cô từ phía sau, anh tựa cằm vào vai cô thì thầm: “Nấu cho anh một bữa cơm đi, đã lâu rồi anh chưa được ăn một bữa ngon, không có em ở bên cạnh, đêm đến anh không thể nào ngủ được.”
Anh luôn… Nhớ cô!
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô đứng dưới bóng cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, khi tôi muốn yêu anh thì anh không cho tôi cơ hội, bây giờ tôi không muốn nữa! Ngoài ra… Tôi có thể không gặp Khương Duệ, nhưng tôi không thể quay lại với anh, nếu anh tiếp tục dùng thủ đoạn cưỡng ép, tôi không ngại cá chết lưới rách!”
Cô từ từ quay người lại, khẽ nói: “Luật sư Hoắc cũng có sự riêng tư, tôi nghĩ người nổi tiếng như anh rất chú trọng đến điều này, dù sao nếu có một chút sơ sẩy thì sẽ hủy hoại hình tượng hoàn hảo của anh, không phải sao?”
Hoắc Minh không hề hoảng hốt.
Anh ở bên cạnh Ôn Noãn đã lâu, việc cô biết được điều gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, chẳng bị ảnh hưởng gì nếu lan truyền những điều đó.
Nhưng bây giờ cô đang tức giận như vậy, anh sẵn sàng nhượng bộ một chút.
“Anh về trước… Em nhớ phải ăn cơm nhé!” Giọng điệu của anh rất ôn hòa, dường như chuyển sang thâm tình trìu mến, như thể những lời uy hiếp trong tối nay chưa từng xảy ra.
Lúc rời đi, Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Ôn Noãn cứng đờ, phản cảm với sự đụng chạm của anh.
Anh ngẩn người, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, anh biết em hận anh, nhưng anh không hề hối hận!”
Ôn Noãn cười lạnh.
Tất nhiên anh không hề hối hận, bởi vì anh chẳng mất thứ gì…
…
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến trung tâm âm nhạc, bắt đầu bận rộn với công việc.
Hoắc Minh gọi đến nhiều lần, cô đều không trả lời.
Anh thường xuyên tặng hoa và đặt bữa ăn từ khách sạn cao cấp cho cô nhưng Ôn Noãn chưa bao giờ đón nhận.
Một tuần sau, Bạch Vi gọi điện đến.
“Ôn Noãn, Khương Duệ sẽ đến phía Nam làm ăn kinh doanh, chuyến bay lúc hai giờ chiều! Tớ nghe Cảnh Sâm nói có thể ít nhất là một năm hoặc nhiều nhất là hai năm, cậu ta sẽ không trở lại trong thời gian ngắn!”
Ôn Noãn cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất.
Cô khẽ ừ.
Bạch Vi nhỏ giọng hỏi: “Cậu… Có muốn đến tiễn cậu ta không?”
Ôn Noãn hơi ngẩng mặt lên, một lúc sau mới nói: “Không đi đâu, cậu chào thay tớ… Không, cũng không cần đâu.”