Kiều An nhờ y tá đẩy cô ta lại gần, giơ tay lên và giọng điệu mạnh mẽ.
Y tá rất biết điều nên đã rời đi.
Kiều An nhìn dáng vẻ đoan trang của Ôn Noãn, trong lòng ghen tị vô cùng.
Mấy ngày này cô ta đã giày vò bản thân nhưng Hoắc Minh vẫn không đồng ý quay lại với cô ta, chỉ vì người phụ nữ tầm thường trước mặt.
Nhưng không sao…
Với những tình cảm trong quá khứ, Hoắc Minh sẽ không bỏ rơi cô ta!
Kiều An đang định lên tiếng thì tầm mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Ôn Noãn.
Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nhưng lại được đeo ở ngón giữa.
Khóe miệng Kiều An hiện lên một tia cười nhạt, cô ta tưởng Hoắc Minh rất quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì hơn, cho dù có hứa hẹn cũng chỉ cho đi một nửa!
Kiều An ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng, có chút mỉa mai.
“Nghe nói cô muốn gả cho Hoắc Minh?”
Ôn Noãn cũng nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay cô theo tầm mắt của cô ta…
Tim cô thắt lại.
Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn trong thời gian quan, một là vì cô thật lòng rất thích Hoắc Minh, không muốn từ bỏ dễ dàng.
Hai là, đó là sự lãng mạn mà Hoắc Minh mang lại cho cô, khi mọi chuyện tốt đẹp, họ thực sự hạnh phúc.
Kiều An cười nhạt.
Cô ta cúi đầu nghịch móng tay rồi thản nhiên nói.
“Cô Ôn, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại hoặc tự cắt vào cổ tay, Hoắc Minh không thể bỏ mặc làm lơ! Dù anh ấy đang làm gì với cô thì anh ấy cũng sẽ lập tức dừng lại, sau đó chạy đến bệnh viện và ngoan ngoãn truyền máu… Kể cả khi hai người đang làm chuyện ấy!”
Ôn Noãn hoảng hồn vì sự vô liêm sỉ của cô ta!
Cô lạnh lùng nói: “Kiều An, cô làm vậy vì mục đích gì? Cô biết rõ ràng hai người không thể nào!”
Sắc mặt Kiều An khẽ đổi.
Sau đó, ánh mắt của cô ta tựa như đã ngấm chất độc vậy, cô ta nhấn mạnh từng chữ một: “Có được niềm vui khi giày vò hai người! Đặc biệt là cô, Ôn Noãn, cô lấy tư cách gì mà có được Hoắc Minh, có được con người của anh ấy vẫn chưa đủ, còn muốn kết hôn với anh ấy? Tôi nói cho cô biết… Cô không xứng!”
Ôn Noãn không muốn nghe lời của cô ta nói.
Kiều An là một người điên.
Hiện giờ Kiều An chỉ đang chọc tức cô, muốn cô làm ra chuyện quá khích…
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô bình tĩnh nói: “Trên đời này, người không xứng nhất chính là cô! Còn tôi, dù có tương lai với Hoắc Minh hay không, tôi cũng không thẹn với lòng, cho dù cuối cùng chúng tôi có chia tay, tôi cũng sẽ không bám lấy anh ấy không buông!”
Ôn Noãn nói ra hết cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều!