Đinh Tranh nói cô ta mang thai rồi, muốn ăn chua.
Chắc chắn là con trai!
Hiện giờ cho dù có là ông trời hay dao rơi xuống đầu ngăn cản thì hắn phải đến chỗ cô ta.
Diêu Tử An không dám nói thật, viện cớ: “Công ty có việc, anh đi một chút rồi sẽ về.”
Đương nhiên Bạch Vi không tin lý do này.
Chính là cô ấy không giữ hắn lại được, ngày kỷ niệm kết hôn đều không muốn ở lại bên cô ấy, Bạch Vi rất thất vọng
Cô ấy nhìn chằm chằm chồng mình.
Cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Diêu Tử An, anh muốn đi thật sao?”
Diêu Tử An chột dạ “Ừ” một tiếng.
Bạch Vi bật cười, vén mái tóc dài: “Được! Anh đi đi!”
Diêu Tử An lập tức chạy vào thang máy, trông rất vội vàng.
Đợi anh ta đi rồi, bờ môi Bạch Vi run run, thậm chí là cả người cũng không kiềm được mà run lên.
“Ôn Noãn, sao anh ta lại trở nên như vậy chứ?”
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Muốn ly hôn không?”
Bạch Vi đỏ mắt lắc đầu.
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Cảnh Sâm… Tôi đang ở câu lạc bộ!”
“Tôi uống say rồi, anh đưa tôi về nhà nhé?”
“Ừ, Tử An đi với người khác, chỉ có mình tôi…”
…
Da đầu Ôn Noãn tê dại.
Cô níu Bạch Vi lại: “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Vi nhẹ nhàng vùng tay ra khỏi Ôn Noãn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt nay lại đầy kiên quyết: “Ôn Noãn, tớ rất tỉnh táo và tớ biết mình đang làm gì! Cảnh Sâm thích tớ, thời đại học đã theo đuổi tớ rất lâu.”
“Nhưng hai người không thể.”
“Tớ biết chứ! Nhưng tớ có thể tìm thấy niềm vui từ trên người anh ấy.”
…
Ôn Noãn chẳng biết nên nói gì.
Cảnh Sâm đến rất nhanh. Bạch Vi dựa vào lòng Cảnh Sâm, xinh đẹp như hoa.
Nhưng Ôn Noãn biết trong lòng Bạch Vi đang thầm khóc.
Cô nghĩ thôi thì vậy đi, có lẽ chẳng thể tệ hơn được…
Bạch Vi còn rất hống hách.
Cô ấy quay lại phòng bao cùng Ôn Noãn, cầm lấy áo khoác, công khai rời đi cùng Cảnh Sâm.
Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng.