……
Ôn Noãn có lời muốn nói với Khương Duệ, Khương Duệ cũng nhận thấy.
Cậu ta châm một điếu thuốc khi dừng đèn đỏ, rít một hơi: “Cậu muốn nói gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Khương Duệ, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
“Bởi vì Hoắc Minh?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô và Khương Duệ còn chưa đến mức đó, cô không muốn vì cô mà cậu ta lại lún sâu vào, lẽ ra cậu ta phải có một cuộc sống tốt đẹp, nếu vì cô thì không đáng.
Khương Duệ chậm rãi hút thuốc.
Khi đèn xanh bật lên, cậu ta nhẹ nhàng nhấn ga, mãi đến khi đưa Ôn Noãn về đến tận nhà.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, anh đã thích em từ lâu rồi! Anh đã bỏ cuộc một lần, chắc là vào lúc cãi nhau với Cố Trường Khanh trong nhà hàng,vì anh thấy Hoắc Minh cũng thích em. Anh từ bỏ vì anh không bằng anh ấy, hơn nữa nhà họ Khương cũng không bằng nhà họ Hoắc! Nhưng lần này… Anh không muốn bỏ cuộc!”
Khương Duệ quay đầu nhìn cô: “Dù là thua trắng tay!”
Ôn Noãn không biết nên nói gì!
Thậm chí cô còn không hứa hẹn với Khương Duệ bất cứ điều gì, nhưng cậu ta lại sẵn sàng mạo hiểm đến thế, nếu là cô năm hai mươi tuổi thì chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu ta, nhưng giờ cô đã hai lăm, đã qua cái thời bốc đồng ấy.
“Khương Duệ!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước đây cô cũng từng thích một người rất nhiều.
Thích một người không sai.
Dáng vẻ cô nặng nề là vậy nhưng Khương Duệ lại chỉ khúc khích cười.
Cậu ta nói: “Ôn Noãn, đây là việc của đàn ông! Mọi chuyện đều do anh tự nguyện, em không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả!”
Sao Ôn Noãn lại không mang gánh nặng đây?
Cô trở về căn hộ, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh cô…
Điện thoại đã ở trong tay, cô do dự nửa đêm, cuối cùng cũng không gọi cho Hoắc Minh.
……
Nửa tháng tiếp theo, cô không hề gặp lại Khương Duệ.
Tuy nhiên, trong tin tức tài chính và kinh tế lại thường nhìn thấy công ty Khoa học và Kỹ thuật Minh Duệ của Khương Duệ trong danh sách, hầu hết là những tin tức kinh tế tiêu cực, thậm chí liên quan đến sự đứt gãy của mắt xích tài chính.
Ôn Noãn gọi điện cho Bạch Vi, mời cô ấy đi uống cà phê.
Hai rưỡi chiều, vẻ mặt Bạch Vi rất tốt, cô ấy ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, nói: “Người bận rộn như cậu hiếm khi đến tìm tôi, chẳng lẽ là vì chuyện của Khương Duệ hay sao?”
Ôn Noãn cười: “Rõ thế sao?”