Ôn Noãn nhìn vào mắt của Hoắc Minh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoắc Minh… Tôi không cần nữa!”
“Tất cả tôi đều không cần! Hoắc Minh, anh yên tâm, tôi sẽ không trói buộc anh nữa! Anh cũng không cần lấy hôn nhân để ràng buộc tôi! Tôi từng nói, anh luôn tự do!”
“Bây giờ, anh đã tự do!”
……
Ôn Noãn nói dứt lời, xoay người, cô cố gắng đứng thẳng lưng bước ra ngoài, giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.
Rời đi, cũng phải rời đi một cách có thể diện…
Ai lại chưa từng yêu phải những tên cặn bã, ai lại chưa từng bị lừa dối tình cảm, chẳng qua là canh bạc lớn, và cô đã cược thua mà thôi!
Không sao cả, bị ngã thì cô vẫn có thể đứng dậy lần nữa!
Nhưng tên người chồng trong sổ hộ khẩu của cô sẽ không bao giờ là người mang tên Hoắc Minh kia!
…
“Ôn Noãn!”
Hoắc Minh đuổi theo, nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn dùng sức hất mạnh tay ra.
Anh giữ chặt tay cô không buông: “Nghe anh nói, anh không hề đùa giỡn với em! Anh…”
Ôn Noãn không thể hất tay anh ra.
Cô rất bình tĩnh nói: “Anh quả thực không hề đùa giỡn! Anh chỉ cố gắng chấp nhận, anh chỉ không thể từ chối được ánh trăng sáng trong lòng anh, không thể chịu đựng được việc cô ta bị tổn thương dù chỉ một chút, còn cảm xúc và nỗi đau của tôi, từ trước đến nay anh đều hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ!”
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
Hoắc Minh nghiến răng kéo cô vào lòng: “Chúng ta về nhà rồi nói!”
Đúng lúc đó, y tá trong phòng bệnh hét lên.
“Cô Kiều… Cô Kiều!”
Ôn Noãn quay người, hốc mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Kiều An tái nhợt, trên cổ tay mang đầy vết thương máu đang chảy từng giọt xuống, nhưng cô ta lại mỉm cười: “Hoắc Minh, anh không thể nào bỏ rơi được em! Nếu anh quay về với cô ta, em sẽ chết!”
Hoắc Minh nhanh chóng bước tới, đè chặt vết thương của cô ta.
Giọng nói của anh ta bị đè nén và kiềm chế: “Kiều An, em định làm loạn đến bao giờ?”
Kiều An run run môi: “Rõ ràng là anh biết!”
…
Ôn Noãn đứng đó nhìn, cô rất mệt mỏi!
Chia tay, cô không cần phải làm trái ý mình mà sang nước Pháp.
Chia tay, cô không cần phải đợi anh trong đêm dài đằng đẵng nữa.
Chia tay, thực sự rất tốt!