Tiểu Hoắc Tây: “Tóc của em ấy giống tóc của con, là màu trà đậm!”
Bầu không khí trở nên vi diệu!
Tiểu Hoắc Tây ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm mại nói: “Mẹ, mẹ có thể ôm em ấy, con không ghen… Con thực sự sẽ không ghen.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Con đi theo cô Út nhé!”
Hoắc Minh Châu có chút xấu hổ.
Nhưng Ôn Noãn quả thật không chịu để cô ấy đi, khẽ nói: “Chúng ta đến nhà em ngồi chơi nhé.”
…
Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Căn nhà thuê chỉ có bốn mươi mét vuông.
Trong nhà hơi bừa bộn, bày rất nhiều tạp chí, còn có cả quần áo của người lớn và trẻ em để thay và giặt… Nhìn rất lâu cũng không thấy có món đồ nào tử tế!
Ôn Noãn đau lòng đến muốn khóc!
Hoắc Minh Châu rót cho cô một ly nước, chia trà sữa cho hai đứa nhỏ uống, cô ấy thật sự không dư dả gì nên đứng xếp hàng cả nửa buổi chỉ mua được một ly cho Thước Thước.
Ôn Noãn ôm Thước Thước rồi nhỏ giọng nói: “Anh trai em nói em đã hai năm không về nhà! Là vì đứa bé này sao?”
Hoắc Minh Châu khẽ ừ.
Cô ấy nói nhỏ: “Sau khi em với người đó… Chia tay nhau, mới biết bản thân đã mang thai! Chú ấy không biết, chú ấy không thể cưới em!”
Ôn Noãn không bênh vực ai cả.
Cô chỉ thấy đau lòng cho Minh Châu và đứa bé mà thôi.
Đứa bé này đã hai tuổi mà thậm chí còn chưa có hộ khẩu!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, nói: “Em hãy về nhà với chị!”
Hoắc Minh Châu cúi đầu thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em không về được! Sau khi trở về thì em thế nào đây? Bố mẹ em và anh trai em sẽ không chỉ nuôi dưỡng Thước Thước như vậy, hẳn họ sẽ đòi lại công bằng cho em…”
Ôn Noãn nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không nên sao?”
Hoắc Minh Châu sửng sốt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Thước Thước, dịu dàng nói: “Hai người không thể sống mãi ở đây được!”
Hoắc Minh Châu vẫn từ chối.
Cô ấy ôm Tiểu Hoắc Tây rồi hôn lấy hôn để: “Hoắc Tây đã lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô Út gặp mặt con… Cô Út không có quà gì tặng cho con.”
Cô ấy tháo sợi dây chuyền trên cổ của mình ra.
Đó là món đồ duy nhất của nhà họ Hoắc mà cô ấy mang theo bên mình.
Cô ấy muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây.
Ôn Noãn quay mặt đi, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Hoắc Minh Châu cũng khóc!
Tiểu Thước Thước còn nhỏ, bị dáng vẻ của người lớn mà dọa đến rơi nước mắt, Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang nói con trai chảy máu sẽ không rơi nước mắt!”