Hạ Du giật mình.
Anh biết Ôn Noãn đã kết hôn và có con, nhưng không ngờ Ôn Noãn lại dẫn bọn họ theo.
Ôn Noãn cảm thấy rất tốt, có đứa trẻ ở đây, Hạ Du chắc sẽ không tình cờ gặp cô nữa!
Bé Hoắc Tây trông có vẻ ngây thơ.
Cô bé lấy một viên kẹo từ trong cặp đi học màu hồng ra, đặt vào tay Hạ Du, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá! Viên kẹp này vốn dĩ em tặng cho Trương Sùng Quang, bây giờ tặng lại cho anh!”
Hạ Du rất cảm động.
Anh ta vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ màu nâu…
Bé Hoắc Tây để anh ta chạm vào mái tóc xoăn rất mềm mại, ngọt ngào nói: “Mẹ cũng thích ăn lắm! Lần nào bố cũng bóc ra cho mẹ ăn, bố rất tốt với mẹ, sáng nay còn giặt quần áo cho mẹ nữa!”
Hạ Du:……
Ôn Noãn:……
Bé Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bố tới đón chúng ta về nhà!”
Ôn Noãn giật mình nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe Maybach màu đen của Hoắc Minh đã đỗ ở bên ngoài, anh đứng bên cạnh xe, ánh mắt thật sâu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi khó coi.
Ôn Noãn đoán là do Hạ Du.
Hạ Du cũng nhìn thấy.
Bị ngăn cách bởi một tấm kính, đứng bên ngoài là một người đàn ông rất lịch lãm, dung mạo xuất sắc, là loại đàn ông mà phụ nữ một khi đã quan hệ với anh ta thì cả đời sẽ không bao giờ quên.
Ôn Noãn mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi không thể trò chuyện với anh nữa!”
Hạ Du biết mình không còn hy vọng, nhưng anh ta không biết tại sao cứ cố chấp mà đi theo ra ngoài.
Sau đó hai người mặt đối mặt.
Ôn Noãn thật sự bất lực…
Cô gượng cười giới thiệu: “Đây là Hạ Du, con trai đồng nghiệp của cậu em.”
Trong khoảnh khắc tranh hùng, Hoắc Minh mặc kệ phong độ.
Anh tức giận, ậm ừ: “Không phải đối tượng xem mắt sao?… Vậy mà em cũng giới thiệu cho anh à!”
Ôn Noãn bị anh chọc tức!
Thật trẻ con làm sao!
Cô khẽ mỉm cười nói với Hạ Du: “Đây là chồng cũ của tôi!”
Hoắc Minh tỏ ra không tức giận, thậm chí còn gật đầu: “Đúng! Chúng tôi là vợ chồng đã ly hôn!”
Anh đặt bé Hoắc Tây lên xe, quay người lại nhẹ nhàng nói: “Anh đưa con bé về trước, sáng mai em qua đón nó!… Đúng rồi, tối qua quần áo bẩn của em anh giặt xong để trong phòng khách.”
Hoắc Minh cố ý nói một cách mơ hồ.
Ôn Noãn vừa tức vừa buồn cười.
Anh chăm chăm nhìn cô, dè dặt gật đầu với Hạ Du, mở cửa bước vào xe.
Bé Hoắc Tây nằm ở bên cửa sổ, thầm nói mấy chữ: Anh chết chắc rồi!
Mong muốn trả thù của bố là mạnh mẽ nhất!