Cô giả bộ như không nhận được tin tức, còn xóa hết tất cả tin nhắn của anh, cùng lắm là tối đó đến nhà anh thôi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê nói đùa với cô.
“Ôn Noãn, có bạn trai à?”
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Ánh mắt của chị Lê như tia X quang quét vòng quanh trên khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:”Chị biết rồi, vẫn là người cũ.”
Ôn Noãn:…
Chị Lê lại nói qua chuyện khác, bàn chuyện hoạt động của phòng nhạc.
Không biết có phải Ôn Noãn nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy chị Lê đang có chuyện lừa cô, bởi vì hai người mới bắt tay xây dựng phòng nhạc đã nói rõ, chị Lê lo việc đối ngoại, cô lo việc đối nội.
Nhưng mà hiện giờ chị Lê đang dạy cho cô những việc xã giao bên ngoài.
Như là muốn gửi gắm cô nhi vậy!
Ôn Noãn không chậm tiêu, cô chần chừ một chút rồi hỏi: “Chị Lê, có phải chị đang giấu em chuyện gì không?”
Chị Lê cười sảng khoái nói: “Làm gì có! Chị làm vậy để em học được nhiều thêm, về sau nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Hơn nữa, chị Lê nhà em mới hơn ba mươi, nói không chừng đến lúc vấp phải vận đào hoa, rồi kết hôn sinh con thì cơ nghiệp này của chúng ta do ai quản lý bây giờ? Không phải do em hay sao?”
Lời này đúng tình hợp lý, không cãi được.
Chị Lê đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng Ôn Noãn.
“Ôn Noãn… Chỉ có sự nghiệp của chính mình mới là thứ thật sự nắm trong tay.”
“Em đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Ôn Noãn hơi động lòng.
Sau khi cô tốt nghiệp đã nhận được sự trợ giúp rất lớn từ chị Lê, có thể coi cô ấy vừa là người thầy vừa là người bạn.
Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng bỗng nảy ra một tia bất an.
Cô nghĩ ngợi một lát, đi đến quầy lễ tân.
“Kiểm tra lịch công tác bên ngoài của Giám đốc Lê trong khoảng thời gian gần đây giúp tôi!”
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói được.
Chưa đầy năm phút đã tra xong, trong nửa tháng vừa rồi gần như cứ ba ngày chị Lê sẽ nghỉ một ngày.
Trong lòng Ôn Noãn đã có nghi ngờ.
Nhưng chị Lê không nói, cô không thể chủ động nhìn trộm sự riêng tư của cô ấy, chẳng qua trong khi làm việc Ôn Noãn sẽ chủ động ôm rất nhiều chuyện vào người…
Đến lúc tan tầm.
Hoắc Minh gọi điện thoại đến.
Ôn Noãn biết ý của anh, cô cầm điện thoại nhỏ giọng nói được.
Cô xuống lầu, ngồi vào trong xe.
Ôn Noãn cúi đầu đánh giá bản thân, váy lông dê màu đỏ, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng màu trắng.
Nhìn thế nào cũng giống như được chuẩn bị tỉ mỉ.