Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh dây thắt lưng phát lên rất nhỏ, anh hoàn toàn chiếm hữu cô…

Anh đã nhịn thời gian dài nên hiển nhiên một lần vẫn chưa đủ, anh chiếm lấy cô cả một buổi chiều. Ôn Noãn cảm thấy Hoắc Minh hơi điên rồi, lúc kết thúc hai bên đều có phần mơ hồ…

Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là nửa đêm.

Bên cạnh cô không có ai.

Ôn Noãn mở to mắt, trong bóng tối yên lặng sững sờ…

Họ đã vượt qua ranh giới.

Vốn dĩ quy định thời hạn một năm, anh chưa đủ thỏa mãn nên cưỡng ép cô nhiều lần, còn cô… Ôn Noãn bình thường nói khó nghe, cô cũng biết cô dễ mềm lòng, nếu không đêm nay cô sẽ không cho phép anh qua đêm ở chỗ này.

Hoắc Minh…

Cô muốn thử bên anh anh một lần nữa sao?

Ôn Noãn định để thời gian trả lời!

Sau lúc đó, Hoắc Minh không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần anh hẹn hò với cô một lần, có hôm ở biệt thự của anh, có hôm ra ngoài ăn cơm…

Đếm từng phút trôi qua, không biết tự lúc nào đã đến Giáng Sinh.

Dì Nguyễn còn ở thành phố C chưa về.

Ôn Noãn bay qua đó hai lần, mỗi lần ở nơi đó hai ba ngày, mỗi tháng cô cũng sẽ đi thành phố H, đến xem thành tích của sói nhỏ, cậu ta làm rất tốt!

Ôn Noãn cảm thấy đời người rất đẹp.

Cô hẹn Bạch Vi ăn cơm, ăn cơm tại nhà hàng Huy Châu.

Bụng bầu của Bạch Vi đã tám, chín tháng, sắp sinh, đi đâu cũng có người hầu hạ, Cảnh Sâm xem cô ấy như tổ tiên mà cúng bái, quan hệ của bọn họ với bố mẹ nhà họ Cảnh cũng đã dễ chịu đi một chút.

Ôn Noãn múc thêm cho cô ấy một chén canh bổ nữa.

Bạch Vi tự nhéo mặt mình nói: “Cậu nhìn tớ đã béo ra thành dạng gì này! Ôn Noãn, tớ mặc kệ, hôm nay không có Cảnh Sâm ở đây tớ muốn ăn món hơi cay, chúng ta đặt món Hồ Nam để người ta giao thức ăn đến!”

Ôn Noãn liếc cô ấy một cái: “Ở chỗ này mà còn gọi thức ăn ngoài, cậu thấy cần thiết không?”

Bạch Vi bóp mũi uống canh bổ.

Uống xong cô ấy lè lưỡi, bắt đầu tám chuyện: “Cậu biết gì chưa, Hoắc Minh Châu đã thực sự chia tay với Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh hành hạ cô người yêu bé nhỏ kia thật thê thảm, đừng nói sau này lăn lộn trong giới giải trí, chính là ra ngoài kiếm ăn cũng không ai dám nhận!”

Ôn Noãn không thấy gì lạ, cô cười: “Cố Trường Khanh trước giờ đã vậy!”

Chẳng qua cô thật vui mừng giùm Hoắc Minh Châu, cô ấy là một cô gái đơn thuần, xứng đáng với những điều tốt hơn.

Không biết vì nghĩ tới Cố Trường Khanh hay không mà dạ dày Ôn Noãn có hơi không thoải mái.

Cô nói với Bạch Vi: “Cậu ngồi chờ một lát, tớ đến nhà vệ sinh!”

Bạch Vi giữ cô lại nói đùa: “Sao lại nôn thế? Có khi nào mang thai hay không?”

Ôn Noãn nhớ lại mặc dù Hoắc Minh ham muốn rất nhiều, nhưng mỗi một lần đều dùng biện pháp, cô liền không lo lắng về phương diện này: “Không có khả năng!”

Bạch Vi cũng không nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK