Nửa tiếng ở chung với Hoắc Minh đã mệt chết đi được, hiện giờ còn bị sói nhỏ chất vấn, giọng cô càng lạnh hơn: “Việc riêng của tôi không cần cậu hỏi đến, nhớ kỹ thân phận của cậu!”
Chu Mộ Ngôn ăn gan lớn lên, sao nghe lọt mấy lời này.
Cậu hung ác nhìn chằm chằm cô, dùng sức đá vào thân xe: “Cô thích anh ta đúng không, một lão già thích làm ra vẻ thì có gì tốt, không giỏi như tôi.”
Ôn Noãn không muốn đứng đấy đôi co với cậu ta.
Đúng lúc này có một chiếc taxi đi tới, cô chặn lại muốn đi lên.
Chu Mộ Ngôn giữ chặt cô: “Không được đi!”
Ôn Noãn đóng cửa xe lại, xin lỗi tài xế, sau đó cô nhìn Chu Mộ Ngôn, rất bình tĩnh hỏi: “Chu Mộ Ngôn, tôi hỏi cậu, cậu đến thành phố B làm gì?”
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi việc của cô, Chu Mộ Ngôn không dám nói dối!
Ôn Noãn thấy cậu ta hơi sợ hãi nên dịu giọng: “Đừng gây ầm ĩ nữa! Nếu cậu cảm thấy làm việc ở đây không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi! Nếu cậu ở lại, chỉ có một điều… tôi sẽ không nổi điên theo cậu!”
Chu Mộ Ngôn bao nhiêu tuổi chứ, mới hai mươi ba, còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Mục đích của cậu ta không đơn giản thì cô đã sớm biết, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy cậu ta xấu xa, ngược lại cậu ta chăm sóc dì Nguyễn rất tốt, tuy khi ở phòng nhạc nói chuyện hơi dữ dằn, nhưng chưa từng bắt nạt cô bé nào.” . Truyện Quân Sự
Ôn Noãn thật lòng coi cậu ta như một người em trai.
Thực ra vì bên cạnh cô không có mấy người giống vậy…
Ôn Noãn nói xong, mở cửa xe lên xe, cô dựa vào ghế sau nhẹ nhàng nói: “Đưa tôi về căn hộ, tôi cảm thấy không thoải mái!”
Chu Mộ Ngôn cứng đơ hồi lâu, cuối cùng mới lên xe.
Lên xe, cậu ta vẫn không thành thật: “Này, cô đã làm gì với anh ta hay chưa?”
“Làm rồi!” Ôn Noãn cảm thấy nếu nói như vậy thì cậu ta sẽ yên tĩnh.
Quả thực, Chu Mộ Ngôn nghe xong thì im lặng một lúc, lòng tự trọng của cậu ta đã bị đả kích.
Cậu ta không nói gì nữa, lái xe đưa Ôn Noãn về.
Ôn Noãn không xuống xe, nói với cậu ta: “Phía trước có một tiệm thuốc, cậu đi mua hộp thuốc hạ sốt đi!”
Tâm trạng của Chu Mộ Ngôn không tốt, lại nhịn không được tiếp tục chèn ép cô: “Thế nào, bị giày vò thành ra như vậy, một hộp thuốc cũng không nỡ mua cho, cô còn phải tự trả tiền cô nói thử xem cô muốn gì ở anh ta đây?”
Ôn Noãn thật sự không thoải mái, nếu không cô nhất định đá cậu ta hai phát.
Sói nhỏ phàn nàn thì phàn nàn, nhưng vẫn xuống xe đi mua thuốc, sau khi mua về cậu ta mở cửa sau xe muốn gọi Ôn Noãn xuống nhưng không ngờ cô đã ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy tựa vào ghế da, lẳng lặng ngủ.
Mái tóc dài màu trà che một bên mặt, lộ ra nửa bên mặt trắng nõn dịu hiền, khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn.
Bỗng nhiên tim Chu Mộ Ngôn đập nhanh hơn.
Cậu ta không biết mình bị sao, rõ ràng chỉ muốn chọc tức tên họ Hoắc kia, dự định sau khi bắt lấy cô sẽ phủi mông rời đi, nhưng bây giờ cậu ta còn không rời mắt khỏi cô được!