Sau khi Hoắc Minh bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu muốn hôn cô…
Ôn Noãn né tránh, nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Hoắc Minh vén mái tóc dài, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái, tính tình cũng khá hơn: “Váy bẩn rồi, để anh lau cho em!”
Ôn Noãn muốn nói tự mình làm, nhưng cô nhìn thoáng qua rồi bỏ cuộc.
Hoắc Minh giúp cô lau sạch vết bẩn.
Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta quay lại như trước kia nhé!”
Ôn Noãn từ từ nhích người sang ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, như thể vẻ đẹp vừa rồi chỉ thuộc về mình anh, cô nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh lùng nói: “Tình yêu ba người quá chật!”
Hoắc Minh nói nhỏ: “Anh không yêu cô ta!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô thản nhiên nói: “Hoắc Minh, chỉ cần giao tình giữa hai nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều vẫn tiếp tục, anh và Kiều An sẽ không bao giờ có thể cắt đứt mối quan hệ này! Giống như vụ kiện ly hôn của cô ta, anh có thể buông tay được sao?”
Hoắc Minh không nói gì.
Ôn Noãn cảm thấy rất vô nghĩa, cô rất bình tĩnh nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Lần này Hoắc Minh không giữ cô lại nữa, anh mở cửa xe cho cô. Không khí trong lành ùa vào khiến phổi anh đau nhức.
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Trở lại căn hộ, Tiểu Bạch vẫy đuôi chạy tới, Ôn Noãn đút cho nó thức ăn cho chó: “Ăn từ từ thôi!”
Cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô ném thẳng chiếc váy dính đầy mùi hương của Hoắc Minh vào thùng rác.
Tắm rửa xong xuôi, Ôn Noãn ngồi trong căn hộ rất lâu, cho đến khi tay chân tê dại cô mới nhận ra đã là mười giờ đêm… Tivi vẫn đang mở, còn Tiểu Bạch thì đang nằm gặm xương.
Ôn Noãn đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Bác Hoắc, cháu muốn gặp bác!”
…
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông nhận được cuộc gọi, cảm thấy khá đắc ý, xem ra con bé đã nghĩ thông suốt!
Ngược lại, bà Hoắc thì đang rơi nước mắt.
Bà ấy nắm tay chồng mình: “Ngày mai ông hãy cư xử thật tốt, cố gắng lấy thêm vài điểm ấn tượng tốt cho Hoắc Minh, nếu không được thì dẫn Minh Châu đi cùng, tôi thấy Ôn Noãn rất thích Minh Châu, luôn chiều con bé về mọi mặt!”
Hoắc Chấn Đông: Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn một tuổi!
…
Hoắc Chấn Đông tràn đầy kỳ vọng trong lòng, vốn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ nhận khối tài sản hàng trăm tỷ của nhà họ, nhưng không ngờ lại bị mắng vốn.
Hoắc Chấn Đông lịch sự tiễn cô về.
Đợi người đã đi xa…