Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên tối tăm mù mịt.
Sau khi Ôn Noãn đi vào toilet, anh quyết đoán đứng dậy: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, tôi xin phép vào toilet!”
…
Ôn Noãn chậm rãi rửa tay.
Thật ra cô không muốn quay lại tiếp tục ăn cơm cho lắm, áp lực quá lớn.
Hoắc Minh xuất hiện ở sau lưng cô không một tiếng động, nhẹ nhàng tựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
Đêm nay cô rất xinh đẹp.
Áo sơ mi màu trắng, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, đôi cẳng chân tinh tế thẳng tắp.
Ở bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng gạo.
Ngay từ đầu Ôn Noãn sinh ra đã phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, ba năm trôi qua, cô còn hấp dẫn anh hơn cả trước kia.
Hoắc Minh quan sát kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới lười nhác mở miệng: “Tới đây xem mắt hả? Nói chuyện thế nào rồi?”
Rõ ràng Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô không thể ngờ được lại gặp Hoắc Minh ở chỗ này.
Ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau qua tấm gương, ở giữa hai người có một chút loại cảm giác khó mà miêu tả được.
Một hồi lâu sau, Ôn Noãn đóng vòi nước lại.
Cô nói một cách chậm rãi: “Cũng không tệ lắm! Người kia khá tốt!”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc lá, hút từ từ, nghe xong thì cười nhạo: “Nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em! Như thế nào, bây giờ lại thích cây cỏ non hả? Chu Mộ Ngôn không phù hợp với gu thẩm mỹ của em sao?”
Cả người anh chua lè, vừa đâm vừa chọc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi lại: “Tôi thích cái gì thì có liên quan tới anh sao?”
Hoắc Minh tàn nhẫn hút mạnh điếu thuốc.
Từ trước tới nay hình ảnh anh hút thuốc vẫn luôn hấp dẫn cô, đặc biệt là khi hai má anh hãm sâu, bây giờ lại càng có vẻ trưởng thành hơn nhiều nên càng thu hút phụ nữ hơn… Ôn Noãn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Hoắc Minh cười như không cười: “Ngại quá, anh quên mất chúng ta đã ly hôn!”
Ôn Noãn định đi vòng qua anh.
Anh lại bắt được cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, ấn cô vào vách tường.
Cơ thể mềm mại ấm áp của cô kề sát người anh.
Dường như trong nháy mắt đó, Ôn Noãn lập tức cảm giác được thân thể anh trở nên kỳ lạ, cô vừa thẹn lại vừa giận: “Hoắc Minh, anh cũng nói chúng ta đã ly hôn… Bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Minh vây lấy cô, cô không có cách nào tránh thoát.
Anh cúi đầu, dựa trán vào trán cô, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, hành động như vậy ít nhiều cũng mang vài cảm giác khác khiến hô hấp của Ôn Noãn cũng trở nên dồn dập…
Cô quay mặt tránh đi chỗ khác: “Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”