Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn đứng trong đêm, nhìn chiếc xe đắt tiền chậm rãi lái đi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: Ở cùng Hoắc Minh còn mệt hơn chăm con!

Hạ Du không phải là không có mắt nhìn.

Anh ta nhìn xuống viên kẹo trong tay, nghĩ mình không có cơ hội, không chỉ vì Hoắc Minh mà còn vì đứa bé.

Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy!

Gọi anh ta là anh, kéo khoảng cách giữa anh ta với Ôn Noãn bằng cả một thế hệ!

Ôn Noãn tỉnh táo lại, mỉm cười xin lỗi với anh ta.

Hạ Du cũng mỉm cười, nhìn về hướng xe đang rời đi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em… thực ra vẫn còn yêu anh ấy phải không?”



Hoắc Minh đưa bé Hoắc Tây về.

Trở lại biệt thự, con bé đi tắm, anh thì lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nặng trĩu như nước.

Dù biết anh biết Ôn Noãn và Hạ Du không có chuyện gì, nhưng anh vẫn ghen chết đi được!

Anh không nhịn được liền lấy điện thoại di động nhắn tin cho Ôn Noãn [Cô Noãn, bây giờ em thích đàn ông trẻ đúng không? Trẻ thì ít kinh nghiệm… có thể thỏa mãn em được không?]

Bên này Ôn Noãn nhìn một hồi lâu, xác định là tin nhắn của Hoắc Minh.

Trong ba năm qua, anh nhịn đến mức thất thường rồi chăng!

Ôn Noãn không muốn chiều chuộng anh nên trực tiếp trả lời [Cảm ơn anh quan tâm, tôi sẽ thử!]

Hoắc Minh đọc xong lập tức ném điện thoại đi.

Bọn họ chọc giận nhau rồi.



Bé Hoắc Tây tắm xong mặc một bộ đồ ngủ liền thân chạy ra ngoài.

Cô bé nhào vào lòng Hoắc Minh.

Hoắc Minh bình tĩnh lại, lau tóc cho cô bé, cô bé thoải mái đến mức suýt ngủ quên, nhưng cũng không quên giải thích với bố: “Mẹ sẽ không thích chú Hạ đâu!”

Hoắc Minh vui mừng, nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Hả?”

Bé Hoắc Tây ngáp một cái: “Mẹ đẹp như vậy, có chú nào thích cũng là chuyện bình thường! Giống như con… trong trường mẫu giáo có rất nhiều bạn thích con, con không đếm nổi!”

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.

Anh hôn cô bé, giọng khàn khàn nói: “Bố quá hống hách rồi phải không?”

Cô bé tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng khe khẽ đáp, như một câu trả lời.

Hoắc Minh nghiêm túc suy nghĩ.

Chẳng lẽ anh quá để tâm đến Ôn Noãn, nên mới khiến cô thấy phản cảm, thực ra giữa bọn họ có Hoắc Tây, với tình hình này Ôn Noãn cũng không thể hẹn hò yêu đương với người khác.

Anh đã quá lo lắng về được mất!

Hoắc Minh vỗ vỗ đứa bé trong lòng, cầm lấy điện thoại, đang định xin lỗi Ôn Noãn, gõ xong tin nhắn, con nhóc tóc xoăn nâu nhàn nhạt nói: “Thật ra bố, bố lo lắng là đúng! Hôm nay trên xe mẹ nhận được cuộc điện thoại, rất phấn khởi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK