Mặc dù dì Nguyễn vẫn ôm hy vọng nhưng nhìn ra được sự khó xử của Ôn Noãn, bà ấy nhẹ giọng an ủi: “Dì sẽ tìm lý do nói cho bố con, Ôn Noãn… con đừng để ở trong lòng.”
Ôn Noãn khẽ “dạ“.
Dì Nguyễn rời đi.
Ôn Noãn vẫn đứng trên sân thượng, cô do dự một lát rồi gọi điện thoại cho thư ký Trương.
Thư ký Trương nhận được điện thoại của cô, rất giật mình.
“Lúc tám giờ rưỡi luật sư Hoắc rời đi rồi.”
Ôn Noãn cảm ơn cô ấy.
Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Minh đang bị kẹt xe…
Trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng, hy vọng vào thời điểm rực rỡ, quan trọng của cuộc đời cô, anh có thể xuất hiện nói với cô rằng: “Chúc mừng Morning dew bé nhỏ của tôi.”
Nhưng không có…
Bữa tiệc vui vẻ kéo dài đến 10 giờ rưỡi, khách lục tục rời đi, ngay cả Ôn Bá Ngôn với dì Nguyễn đang chuẩn bị lên xe rời đi, Hoắc Minh vẫn không xuất hiện.
Điện thoại di động của anh tắt máy như cũ.
Ôn Noãn biết tính chất công việc của Hoắc Minh, còn có tính cách cẩn thận của anh nên bình thường sẽ không dễ dàng tắt máy.
Trong lòng cô dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cô không muốn tin.
Mấy ngày nay bọn họ sống chung với nhau tốt như vậy, cô không muốn nghĩ đến anh vì người kia mà phá hỏng sự cân bằng giữa bọn họ… Cô nghĩ, chờ khi nào gặp mặt sẽ nói chuyện đàng hoàng.
Ôn Noãn và chị Lê rời đi cuối cùng.
Lúc ngồi lên xe, bầu trời bỗng nhiên có tia chớp xẹt qua.
Bầu trời đêm chợt sáng, như là bị xé rách, làm cho người ta thấy giật mình.
Mưa, dường như đang rơi xuống……
Ôn Noãn lại gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Vẫn tắt máy.
Cô cụp mắt xuống, khởi động xe…
Mưa càng lúc càng lớn.
Cần gạt nước không ngừng lắc lư, trước mặt là sương mù mênh mông, Ôn Noãn cảm thấy lòng mình có chút rối loạn, lái xe trong ngày mưa như vậy hơi nguy hiểm.
Cô lái một đoạn rồi dừng xe bên ven đường.
Bên cạnh có một khách sạn, cô do dự có nên ở lại đây một đêm hay không, nhưng cô lại nghĩ tới Hoắc Minh.
Điện thoại của anh tắt máy.
Có phải anh xảy ra chuyện gì hay không……
Ôn Noãn lấy điện thoại ra, muốn gọi thử xem anh có khởi động lại máy hay chưa.
Nhưng khi cô cầm điện thoại đặt bên tai, ánh mắt cô ngỡ ngàng.
Đối diện đường cái có một chiếc Bentley vàng kim, Ôn Noãn cách một tấm kính nhìn thấy Hoắc Minh.