Ôn Noãn không trả lời.
Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…
Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.
Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.
Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến…
Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”
Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.
Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.
Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.
Ôn Noãn nhìn khá lâu…
Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.
Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.
Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.
Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”
Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.
Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.
Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
Cô đau lòng.
Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!
Nhưng cô không thể nói ra những điều này.
Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!
Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.
“Bớt hút thuốc đi!”
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.
“Đợi ngày mai hẵng dọn!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.