Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.

Anh làm như vậy là có ý gì?

Làm cho người khác đau lòng tuyệt vọng, sau đó lại cho người ta một quả táo ngọt để dỗ dành, anh cho rằng Ôn Noãn cô là gì?

Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được…

Nhà họ Hoắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.

“Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác.” Hoắc Minh lau miệng.

Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: “Anh nghĩ nhiều rồi!”

Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nãy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: “Vậy à? Có lẽ là thế… Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ.”

Ở trước mặt người lớn tuổi, Hoắc Minh không hề kiêng dè chút nào.

Ôn Noãn thật sự tức giận!

Cô đứng dậy, khẽ gật đầu nói với bà Hoắc: “Cô à, cháu còn có việc khác, cháu đi trước.”

Bà Hoắc buồn rầu, con trai bà yêu đương kiểu gì vậy?

Con gái nhà người ta thì phải dỗ dành nhún nhường, ai đời vừa gặp mặt đã hống hách với người ta như thế! Trước kia thằng con bà có phải mất nết thế đâu!

Bà Hoắc mở miệng nói: “Hoắc Minh, con đưa Noãn Noãn về!”

Ôn Noãn cười nhạt: “Cháu lái xe đến đây.”

Hoắc Minh lại không ép buộc cô.

Anh buông cái ly xuống, rụt rè nói: “Ngày mai bên văn phòng có buổi họp nhỏ, về vụ án của Ôn Bá Ngôn, tôi nhân tiện đến báo cho cô giáo Ôn một tiếng!”

“Là cần đương sự tham gia, hay là…”

Ôn Noãn không muốn cho bố mình tham gia, cô sợ kích thích đến ông, cho nên dù biết đây là mưu hèn kế bẩn của Hoắc Minh, cô vẫn phải dẫm chân vào bẫy.

Hoắc Minh cũng đang chờ cô làm vậy.

Anh bình tĩnh nói: “Tôi đợi cô Ôn ở văn phòng.”

Ôn Noãn vội vàng rời đi.

Thấy người đi rồi, bà Hoắc mới oán trách: “Hoắc Minh, con làm vậy là không được rồi! Có ai lại đi hẹn hò với con gái ở văn phòng cơ chứ?”

Hoắc Minh cười nhạt.

Anh sẽ không nói cho mẹ mình biết những chuyện gai góc khi đối mặt với Ôn Noãn.

Anh đứng dậy, phong độ nhẹ nhàng nói: “Con đưa mẹ về.”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn, nhìn khí chất xuất sắc, có không ít cô gái đang nhìn trộm anh.

Bà Hoắc lại vừa kiêu ngạo vừa buồn rầu.

“Hoắc Minh, điều kiện của con tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn còn độc thân thế!”

Hoắc Minh Châu chép miệng: “Tại anh nghịch ngu chứ sao!”

Hoắc Minh:…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK