Ai nói tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau?
Khương Duệ rời đi, như cách đêm nay hai người gặp lại nhau, lặng yên không một tiếng động.
…
Bữa tiệc dù có phồn hoa, cuối cùng cũng phải hạ màn.
Có Hoắc Minh bên cạnh, gần như không có ai tới gần Ôn Noãn.
Lúc rời đi, Ôn Noãn nhìn con số màu đỏ chạy trong thang máy, nhẹ giọng hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa? Nếu không để thư ký của tôi đặt cho anh!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút: “Anh ở chỗ em!”
Ôn Noãn cúi đầu nghịch điện thoại: “Để tôi đặt cho anh! Mấy ngày nay tôi phải làm việc, có thể không có thời gian ở với anh.”
Điện thoại di động bị lấy đi.
Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Anh sẽ không quấy rầy em!”
Ôn Noãn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thang máy, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra.
Lúc này là lúc bữa tiệc kết thúc, rất nhiều người lập tức ùa vào, bên trong đám người chen chúc, Ôn Noãn bị ép vào trong vách thang máy, vô cùng khó chịu.
Một cánh tay giữ chặt cô, kéo cô sát vào trong lồng ngực.
Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh…
Cô bị bắt dựa vào ngực anh, khuôn mặt cách hai lớp vải dệt nhẹ nhàng cọ vào người anh, chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy hầu kết của anh đang chuyển động, không có chỗ nào là không gợi cảm cực kỳ.
Hoắc Minh rũ mắt.
Con ngươi đen nhánh sâu không lường được, cảm xúc kích động nào đó chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên, tới phòng khách sạn của cô, anh lập tức bùng nổ.
Phong độ nhẹ nhàng trong bữa tiệc không còn sót lại chút gì.
Ôn Noãn bị anh đè lên trước ván cửa dày nặng, anh khụy một chân về phía trước, dùng sức kẹp chặt cô ở giữa, khiến cô không còn chỗ trốn.
Ôn Noãn quay mặt đi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong giọng nói khàn khàn lộ ra một chút đau khổ: “Ôn Noãn, chuyện của Khương Duệ, có phải em vẫn còn hận anh đúng không?”
Ôn Noãn im lặng trong chốc lát.
Có lẽ trong buổi đêm như thế này thích hợp để bùng nổ!
Anh như vậy, cô cũng thế!
Cô quay đầu nhìn anh chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có khí phách: “Hoắc Minh, chuyện của Khương Duệ không liên quan đến tình cảm, liên quan đến sự chênh lệch địa vị giữa chúng ta!… Như anh đã biết từ sớm, lúc ấy em muốn đi nước Pháp, mỗi lần em níu không được phải nhìn anh đi tìm Kiều An, chẳng những không thể oán giận còn phải rời khỏi thành phố B, để thành toàn cho mối tình đầu mà anh không thể buông bỏ, đó không phải là không công bằng hay sao? Đặt vào giữa một đôi yêu nhau bình thường thì đã đánh nhau vỡ đầu từ lâu, nhưng chúng ta không thể, bởi vì anh là Hoắc Minh! Chuyện của Khương Duệ và luật sư Khương cũng vậy, anh hưởng thụ khoái cảm được khống chế khi có địa vị trong tay, mà dù em chỉ như con kiến cũng có quyền được cự tuyệt phải không?”