Năm giờ chiều.
Cô gái lễ tân đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Ôn, đứa bé kia tới rồi, cô đi nhìn thử đi!”
Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô đặt bản báo cáo trong tay xuống, đi vào phòng tiếp khách.
Đứa bé được người giúp việc dẫn tới, nhỏ hơn dự đoán của cô, cao chưa tới một mét.
Ôn Noãn muốn từ chối vì đứa bé còn quá nhỏ, không thích hợp học đàn dương cầm. Nhưng khi đứa bé quay người lại, máu trong cơ thể Ôn Noãn đều đông cứng.
Tóc màu trà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Đẹp vô cùng!
Cô bé rất giống… rất giống…
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn, gần như mất bình tĩnh, cô đưa bàn tay run rẩy ra, nhẹ nhàng chạm vào em bé nhỏ kia.
Tiểu Hoắc Tây còn kích động hơn cô nữa!
Tiểu Hoắc Tây nhìn chăm chú tóc màu trà của cô, khuôn mặt xinh đẹp, eo, chân… Thật xinh đẹp mà, chính là mẹ của cô bé Hoắc Tây!
Tiểu Hoắc Tây rất hào phóng cho cô sờ.
Không những cô bé cho sờ mà còn cọ vào lòng Ôn Noãn.
Cằm nhọn nho nhỏ đặt trên vai Ôn Noãn: “Con tên Tây Tây.”
Tây Tây…
Ôn Noãn ngẩn người.
Cô thích Tiểu Hoắc Tây đến mức không muốn rời tay, nhưng sau khi kích động qua đi, cô vẫn phải thực hiện trình tự: “Bố con tên là gì?”
Mắt Tiểu Hoắc Tây xinh đẹp, rơi nước mắt.
“Bố con bán trà trứng, mọi người đều gọi ông ấy là gian thương! Mẹ của con mất rồi… Bố rất bận rộn, con cũng không có ai chăm sóc!”
Vài ba câu, hình ảnh đứa trẻ khốn khổ đã được tạo dựng.
Ôn Noãn vô cùng đau lòng.
Cô lau nước mắt cho cô bé, lại không nhịn được hôn cô bé, khoảnh khắc đó lòng cô mềm nhũn đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô lại có cảm giác áy náy vì trộm đồ của người khác.
Cô không hề suy nghĩ đã quyết định nhận nuôi Tiểu Hoắc Tây.
Cô bé còn quá nhỏ nên cô phải bế cô bé ngồi trước đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây ngồi trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, Ôn Noãn dạy cái gì, căn bản một câu cô bé cũng không nghe rõ.
Ôn Noãn không thể dạy sai người khác.
Vì thế cô rất nghiêm khắc, bảo Tiểu Hoắc Tây thực hiện lại một lần những gì cô vừa dạy.
Tiểu Hoắc Tây vâng một tiếng.
Hai ngón tay gầy trắng nõn lướt qua…
Ôn Noãn sửng sốt.