…
Hoắc Minh lái xe trở về căn hộ.
Anh cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha rồi ngồi trước cây dương cầm.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt trên phím đàn đen trắng, anh nhắm mắt lại và chơi bài “Moonlight Sonata”, bài mà Ôn Noãn thường hay chơi ở nhà nhất. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
3. 1000 Năm Tương Phùng
4. Ở Trọ Cùng Nhà
=====================================
Hoắc Minh có thể chơi dương cầm nhưng không thành thạo.
Anh cũng chưa bao giờ nói với Ôn Noãn, bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Kế hoạch của anh từ trước đến nay là quan hệ với cô, có thể là một hoặc hai năm rồi chia tay một cách đàng hoàng, anh sẽ bồi thường cho cô một khoản kếch xù.
Nhưng họ đã kết thúc khi chưa đầy hai tháng.
Ôn Noãn không yêu cầu anh bồi thường, cô chỉ muốn rời xa anh và bắt đầu cuộc sống mới.
Cô ở bên Cảnh Từ, thoạt trông có vẻ rất vui, rất hưởng thụ.
Đã mười ngày.
Hôm nay là ngày thứ mười Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ, Cảnh Từ đã nghênh ngang đi vào nhà, có phải không lâu nữa thì hai người bọn họ sẽ ngủ chung, và rồi…phát sinh quan hệ hay không?
Phím đàn phát ra âm thanh nặng nề!
Hoắc Minh lẳng lặng mà nhìn chiếc đàn Morning Dew này.
Anh nhớ đến chuyện xưa.
Nhớ lại lần đầu tiên anh và Ôn Noãn làm tình, anh tặng cô Morning Dew, cô sắp xếp lại nhà cửa, cô vui vẻ như một nàng dâu nhỏ.
Khi đó cô đâu biết rằng, đây là cách những người đàn ông có địa vị chăm sóc tình nhân.
Nuông chiều cô, lấy lòng cô.
Để đổi lấy sự tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất về thân thể.
Dù sao song phương có chút cảm tình, hành động sẽ hoàn toàn khác nhau, ví dụ như mỗi lần Ôn Noãn động tình dưới thân anh, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng lấp lánh tràn ngập yêu thương, lúc đó Hoắc Minh cực kỳ có cảm giác…
Liệu sau này cô có nhìn Cảnh Từ có thế này không?
Không, tuyệt đối không thể!
Anh không cho phép điều đó!
Mười ngày là giới hạn chịu đựng của Hoắc Minh…
Ngày hôm sau, Ôn Noãn tan làm từ sớm.
Tối nay có bữa tiệc trong giới văn nghệ, cô và Cảnh Từ đều nhận được thiệp mời, hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Nhân viên lễ tân khẽ mỉm cười: “Cô giáo Ôn hôm nay thật xinh đẹp!”
Tâm trạng của Ôn Noãn rất tốt.
Cô nhấn nút thang máy và bước vào, nhưng vừa vào đã lập tức sững sờ.