Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt dịu dàng.
Trời rất lạnh, khi Ôn Noãn xoa xoa tay thì Cảnh Từ còn cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho Ôn Noãn.
Hoắc Minh đột nhiên dừng xe.
Anh quay xe lại, nhìn đôi nam nữ lặng lẽ đi cạnh nhau, dù có bất đắc dĩ đến đâu anh phải thừa nhận tình huống này…
Cảnh Từ và Ôn Noãn đang hẹn hò.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Minh lạnh tanh!
…
Ôn Noãn và Cảnh Từ ăn cơm xong, Cảnh Từ đề nghị đi xem phim.
Nhưng Ôn Noãn cảm thấy tốc độ quá nhanh nên cuối cùng họ đi xem triển lãm nghệ thuật, không ngờ trung tâm triển lãm vào đêm Giáng Sinh lại đông đúc đến vậy, thân hình mảnh khảnh của Ôn Noãn suýt thì bị biến dạng vì chen chúc trong biển người.
Cảnh Từ mỉm cười vòng khuỷu tay bảo vệ cô…
Ôn Noãn ngẩn ra, nhưng cô không từ chối.
Lúc đi ra khỏi trung tâm triển lãm, tay Cảnh Từ đang nắm lấy tay Ôn Noãn, anh ấy tìm một chỗ vắng người.
Đêm nay là đêm Giáng Sinh, pháo hoa liên tục nở rộ trên thành phố B.
Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn chăm chú.
Anh ấy thực rất thích cô, anh ấy đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ấy muốn hôn cô nhưng sợ đột ngột quá nên kiềm chế lại, mà chỉ hôn lên trán cô.
“Ôn Noãn, đêm nay tôi rất hạnh phúc.”
Ôn Noãn cảm thấy khá ổn, buổi hẹn hò nhạt nhẽo như vậy có lẽ chưa đủ nồng nàn, nhưng đó chính là điều cô mong muốn… Khi đám đông tràn ra, Cảnh Từ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Ôn Noãn khẽ tựa vào đầu vai anh ấy.
Trên người Cảnh Từ có mùi vị rất dễ chịu, thoang thoảng mùi mực in, không nồng như của người đó, có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào…
Cô nghĩ, cứ như vậy đi!
Như vậy cũng rất tốt!
Cô nên quên hoàn toàn Hoắc Minh và bắt đầu lại lần nữa.
Bầu trời tràn ngập pháo hoa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Từ, cô chấp nhận sự theo đuổi của anh ấy…
Ở đằng xa.
Hoắc Minh đứng trong biển người.
Anh nhìn Ôn Noãn và Cảnh Từ ôm nhau, nhìn cô ngửa đầu cười nhạt, nhìn cô chủ động ôm lấy thắt lưng Cảnh Từ.
Những thứ này ban đầu vốn thuộc về anh.
Bây giờ cô muốn lấy lại tất cả và cho người người đàn ông khác?
Liệu cô có… kết hôn với Cảnh Từ hay không?