Cô biết Hoắc Minh thích cô, cho dù là tình cảm hay thể xác, thật sự thích.
Nhưng mà anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Anh nói bắt đầu lại cuộc tình này một lần nữa, cô không coi đó là sự thật.
Nhưng mà hiện giờ, anh không giống như đang nói đùa!
Ôn Noãn chưa nghĩ ra, ít nhất cô sẽ không vì một lần ban ân của anh mà nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống
cả đời với anh, quá nhanh… Hơn nữa, phương diện kia của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhu cầu của Hoắc Minh rất cao, cô cảm thấy anh chưa chắc đã nhịn được.
Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Minh vẫn nằm im theo tư thế cũ, nhìn cô…
Hồi lâu, Ôn Noãn mới mở miệng nói: “Hoắc Minh, tôi chỉ có thể cho anh cái này! Hoặc là anh buông tha cho tôi, hoặc là anh có thể nhìn tôi bị đau một chút, thật ra đau một lát là ổn rồi.”
Hoắc Minh ôm chặt cô từ sau lưng.
Anh không cam lòng cắn lỗ tai cô: “Tôi nghiêm túc!”
Ôn Noãn cười cười.
Cô nói: “Hoắc Minh, tôi cũng nghiêm túc! Những trò chơi tình ái kia của anh đúng là rất hấp dẫn, rất khiến người rung động, nhưng tôi không chơi nổi!”
Ôn Noãn nói, giọng hơi run.
Hoắc Minh cực ít khi đau lòng cho phụ nữ, hiện giờ lại thấy đau lòng vì cô.
Anh xoay người cô lại.
Quả nhiên đôi mắt Ôn Noãn đã đỏ ửng…
Cô tiếp tục run rẩy nói: “Hoắc Minh, tôi không thể nghiêm túc nổi!”
Cô đã từng nghiêm túc với anh.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lần lượt kéo đến đã để cô biết, Kiều An là một vực thẳm mà hai người họ chẳng thể nào vượt qua được. Kiều An và anh đều có máu gấu trúc, Kiều Cảnh Niên chẳng những là bạn cũ của Hoắc Chấn Đông, lại còn từng cứu mạng Hoắc Minh Châu…
Kiều An không buông tay.
Vậy thì Ôn Noãn cô dựa vào cái gì mà tranh giành, dựa vào cái gì mà lấy được hạnh phúc?
Nếu chẳng thể nhìn thấy hy vọng, thế thì cô thà không cần còn hơn!
Ôn Noãn nói xong rồi vẫn khóc.
Cô quá thích anh, có lẽ đến tận bây giờ vẫn thích.
Cho dù người trước mặt có rất nhiều khuyết điểm, cho dù tính tình của anh vừa không tốt lại còn rất khó chịu, còn cực kỳ thích làm chuyện đó nhưng trong lòng Ôn Noãn biết rất rõ.
Cô thích anh!
Thế nhưng dù có thích đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể bảo vệ trái tim của mình.
Cô không muốn khiến bản thân trở nên thảm hại!
Hoắc Minh đưa lòng bàn tay ấm áp lau nhẹ khóe mắt của cô, thế nhưng anh càng dịu dàng Ôn Noãn lại khóc càng dữ dội hơn… Cuối cùng cô không ngừng lại được.