Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh…
“Vậy à? Sao anh lại không biết!”
“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.
Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.
Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.
Ha hả!
Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!
Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.
Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn.
Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu…
Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.
…
Ôn Noãn từ khách sạn quay về.
Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.
Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Trời đã khuya.
Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.
Công việc khiến cô quên đi phiền não.
Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh.
Nhớ anh đã từng tốt thế nào.
Nhớ anh và chuyện đêm nay…
Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.
Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo.
Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.
Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ…