Lúc này, cửa xe mở ra……
Ghế phụ chạy ra một bóng dáng cao mảnh khảnh, Ôn Noãn nhận ra đó là Kiều An.
Kiều An tùy hứng chạy trong đêm mưa! Qua chừng hơn mười giây, Hoắc Minh xuống xe, anh đi nhanh vài bước đã đuổi kịp Kiều An, đưa tay kéo lại, Kiều An lập tức ngã vào trong lòng anh.
Tay Ôn Noãn đang cầm điện thoại bỗng cứng đờ.
Thì ra đây là lý do anh tắt máy, thì ra đây là lý do anh thất hứa!
Cần gạt nước không ngừng đong đưa…
Tất cả trước mặt rõ ràng lại mơ hồ.
Cô thấy, Kiều An ôm lấy eo Hoắc Minh, cô thấy Hoắc Minh không đẩy Kiều An ra…
Kiều An dường như đang khóc.
Tay Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, vẻ mặt anh do dự lại đau khổ.
Nhìn đôi nam nữ đã từng yêu say đắm kia, Ôn Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, cô cười bản thân… không biết tự lượng sức mình!
Cho tới bây giờ, Ôn Noãn mới biết, không bị coi ra gì chỉ có chính mình.
Đúng, chỉ có cô thôi!
A!
Lúc trước cô có bao nhiêu tự tin mới cảm thấy trong lòng Hoắc Minh, Ôn Noãn quan trọng hơn Kiều An, ngẫm lại thật buồn cười!
Sao cô lại cho rằng, anh thật lòng với cô.
Sao cô lại cho rằng, anh muốn gặp bố mẹ cô.
Cũng chỉ là… do cô ảo tưởng mà thôi!
Môi Ôn Noãn run rẩy……
Cô không muốn nhìn cái ôm triền miên của đôi người yêu cũ kia nữa, mỗi một hình ảnh bọn họ ôm nhau, đối với Ôn Noãn mà nói đều là máu chảy đầm đìa.
Khó chịu đến tột cùng……
Ôn Noãn nắm chặt tay lái, lúc này mặc kệ thời tiết xấu đến mức nào, lái xe nguy hiểm đến ra sao, cô chỉ muốn rời khỏi lò mổ thuộc về mình này.
Nhưng Hoắc Minh thấy cô……
Bọn họ nhìn nhau cách màn mưa.
Ôn Noãn ngồi trong xe, còn anh đứng trong mưa ôm người trong mộng của mình, ôm nhau thắm thiết.
Thời gian dường như dừng lại.
Ánh mắt Ôn Noãn chua xót, cô không nhìn anh nữa, cụp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thật sự quá lúng túng!
Cô muốn lái xe đi, nhưng Hoắc Minh đã đẩy Kiều An ra chạy nhanh về phía này, anh kéo cửa xe.
Ôn Noãn khóa cửa lại.
Hoắc Minh vỗ cửa sổ xe, lớn tiếng gọi tên cô.
“Ôn Noãn!”
“Ôn Noãn, mở cửa!”