Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, thì thầm: “Đã lâu không gặp, Minh Châu.”

Hoắc Minh Châu còn mất kiểm soát hơn ông.

Giọng nói cô nghẹn ngào, cô ấy cố gắng nói: “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”

Có qua có lại.

Ôn Noãn kẹt giữa thế khó xử, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên, nhờ tài xế và vú em đưa cô bé đi nhà trẻ, Tiểu Hoắc Tây rất ngoan, hôn mẹ một cái: “Con chào mẹ!”

Ôn Noãn cũng hôn cô bé: “Tối mẹ sẽ đến đón con!”

Tiểu Hoắc Tây xuống khỏi người cô, nắm tay vú em và ngoan ngoãn đi học.

Ôn Noãn quay người, ho nhẹ: “Chị đi pha trà hoa!”

Hoắc Minh Châu hơi ỷ lại mà giữ chặt cô: “Chị dâu!”

Ôn Noãn mỉm cười: “Hai người cứ nói chuyện đi.”



Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, thấp giọng nói: “Vào thôi!”

Hoắc Minh Châu cúi đầu đi vào, nhưng vừa bước vào thì ông đã kéo tay cô vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại tạo thành một không gian nhỏ.

Cô bị đẩy vào vách tường.

Lục Khiêm chống tay lên đỉnh đầu cô, vây cô lại bằng cơ thể mình, trên người ông thoang thoảng mùi thuốc lá khiến cô có phần hoảng hốt …

Rất lâu sau hai người vẫn im lặng.

Một lúc sau, Hoắc Minh Châu mới run rẩy nói: “Thả tôi ra!”

Lục Khiêm nhìn cô chăm chú và hạ giọng: “Hôm qua tôi đợi em cả đêm!”

Cô nhìn ông đầy bất ngờ.

Đôi mắt đó lấp lánh ánh lệ, chỉ cần chớp mắt liền rơi xuống.

Vậy nên cô chẳng dám chớp mắt.

Cô không muốn khóc trước mặt ông, cô đã đau khổ rất nhiều sau khi chia tay ông, bây giờ khóc trước mặt ông thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lục Khiêm cũng không vui vẻ gì.

Ông nhìn về cánh cửa, sau đó lại nhìn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai năm qua em không về nhà?”

Hoắc Minh Châu cười nhạt: “Có liên quan đến ông Lục sao? Tôi không về nhà, đương nhiên là vui chơi bên ngoài rồi… Ông có tư cách gì mà quản tôi?”

Vui chơi…

Đôi mắt Lục Khiêm sâu kín.

Ông chạm lên mặt cô, chỉ mới chạm vào mà cơ thể cô đã run lên… Ngay cả hàm răng cũng run cầm cập.

“Không thích tôi chạm vào em à? Có bạn trai chưa?”

Sắc mặt Hoắc Minh Châu tái nhợt.

Cô nhìn vào mắt ông, thốt ra từ kẽ răng: “Có rồi!”

Đôi mắt của Lục Khiêm sa sầm lại ngay tức khắc.

Sức mạnh giữ chặt cô dần nới lỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK