Lúc ấy bọn họ ở với nhau thật sự rất tốt, hạnh phúc, ngọt ngào và điên cuồng.
Bất kể người phụ nữ nào, dù đơn giản hay cầu kỳ đều nghĩ đàn ông sẽ cưới mình!
Lục Khiêm cũng có ý nghĩ đó trong đầu.
Thế nhưng ông đã phụ cô!
Lục Khiêm rất muốn nắm chặt tay của cô, thế nhưng cô không chịu…
Cô kìm nén cảm xúc: “Xin lỗi, là tôi quá bất lịch sự rồi! Nhưng nếu như ông muốn gặp Thước Thước, ông cứ liên hệ với thư ký của tôi, tôi sẽ sắp xếp!”
Giọng điệu của Lục Khiêm dịu dàng hỏi: “Còn nhà họ Hoắc thì sao?”
Hoắc Minh Châu hiển nhiên là giật mình.
Cô ấy muốn từ chối, nhưng quan hệ thông gia giữa nhà họ Lục và nhà họ Hoắc, cô ấy không thể từ chối được…
Lục Khiêm cũng không ép buộc cô nữa.
Hôm nay ông gặp cô ngoài ý muốn, thật ra cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói chuyện với cô … Đã lâu rồi ông không nói chuyện đơn thuần với ai như vậy, không có âm mưu gì, chỉ đơn thuần là đàn ông và phụ nữ.
Hoắc Minh Châu vội vàng rời khỏi.
Cô đi xuống tầng, mở cửa xe định lên xe, rồi ánh mắt cô bỗng dưng dừng lại.
Đối diện, cửa sổ sau xe của Lục Khiêm hạ xuống, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp thành thục ngồi ở đó.
Hoắc Minh Châu biết cô ta.
Đó là Lam Tử Mi, cấp dưới và cũng là người bạn tâm tình của Lục Khiêm!
Người phụ nữ kia gật đầu với cô.
Hoắc Minh Châu cười giễu: Thật sự không sao đâu, vừa đưa theo cấp dưới đi công tác, vừa dịu dàng thắm thiết đi theo mình ôn chuyện cũ!
Đúng là ông già cặn bã!
Lục Khiêm đi theo sau xuống, cũng nhìn thấy cửa sổ xe mở ra.
Ông ấy nhíu mày, đi đến bên cạnh Hoắc Minh Châu: “Tôi đưa cô ấy đến là vì công việc!”
Hoắc Minh Châu bình tĩnh nói: “Ông Lục không cần phải giải thích với tôi! Hơn nữa… Ông dám nói ông và cô ấy chưa từng phát sinh gì cả sao?”
Lục Khiêm im lặng.
Đó đều là những chuyện rất lâu trước đây, chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.
Bây giờ, họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Hoắc Minh Châu không nói tiếp, cô ngồi thẳng lên xe của mình, thắt chặt dây an toàn, nhẹ giẫm ga.
Xe thể thao màu đỏ lướt qua ông.
Nháy mắt đó, Lục Khiêm nhìn thấy nước mắt ở khóe mi cô, nhẹ nhàng lướt qua…
Minh Châu, khóc sao?
Lục Khiếm mấy máp môi mỏng, nhìn khói xe.
Cấp dưới của ông, cô Lam. xuống xe đi đến bên cạnh ông, săn sóc nói: “Ngài Lục, ngài và cô Hoắc kia có phải có hiểu lầm gì hay không? Có cần tôi giải thích không?”