Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Mộ Ngôn tới biệt thự chơi, thư ký của Ôn Noãn cũng tới. Bọn họ cũng xem như là người ở bên cạnh ôn Noãn, ôn Noãn mang thai, kết hôn cùng Hoắc Minh, bọn họ đều biết cả.

Bàn chuyện công việc xong, Chu Mộ Ngôn

nhìn bụng cô.

Cậu ta hừ nhẹ: “Sinh ra khẳng định cũng ngốc nghếch như cô thôi! Nhưng hẳn là sẽ rất xinh đẹp!”

Ôn Noãn dở khóc dở cười.

Cô duỗi tay sờ bụng, cô rất thích đứa bé này, không bao giờ khiến cô phải nhọc lòng.

Chu Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ mẹ hiền của cô thì thấy đau răng, cậu ta móc một cái cái hộp nhỏ từ túi áo ra rồi ném cho cô: “Cho cô! Tôi tự kiếm tiền mua cũng không phải do ba tôi đưa dâu!”

Nói xong cậu ta sờ cái mũi, chắc là cảm thấy quá buồn nôn, xoay người đi ngay.

Thư ký cười rồi cũng rời đi theo cậu ta.

Ôn Noãn mở hộp ra, bên trong là một viên kim cương.

Kim cương 2 carat, rất quý báu.

Dường như Chu Mộ Ngôn đã đập hết toàn bộ tiền riêng vào đây rồi, ôn Noãn nhẹ nhàng cười mắng nhưng vành mắt có hơi đỏ …

Cảm xúc đang có phần kích động, ngoài sân lại có tiếng ô tô.

Hoắc Minh đã trở lại.

Vào đông, anh mặc một bộ vest, bên ngoài mặc áo khoác, khôi ngô tuấn tú khó nói thành lời.

Người giúp việc giúp anh cầm hành lý, sau khi cất vào thì rời đi.

Hoắc Minh cởi áo khoác, đi về phía ôn Noãn, cầm lấy cái hộp trong tay cô: “Vừa rồi gặp sói nhỏ kia ở cửa, là cậu ta đưa à?”

ốn Noãn không giấu giếm, gật đầu.

Hoắc Minh nhìn trong chốc lát, ánh mắt thâm sâu: “Cậu ta cũng có tâm đấy!”

Ôn Noãn biết anh lại ghen.

Cô đứng dậy giúp treo áo khoác lên, tùy ý hỏi: “Phiên tòa thứ ba khi nào thì diễn ra?”

Hoắc Minh ngồi xuống, cầm lấy ly của cô rồi uống một ngụm nước, hơi mỉm cười: “Cơ bản đã xác định rồi! Phiên tòa thứ ba đế luật sư Trần tới là được!”

Ôn Noãn cảm thấy ngoài ý muốn.

Ý của anh là anh sẽ không cần phải tới Anh Quốc nữa?

Cô đế ý Kiều An, cho nên khi nghe được tin tức này, nói không vui là giả nhưng cô vẫn rất rụt rè nhẹ giọng ừ một tiếng.

Sao Hoắc Minh lại không hiểu cô được?

Anh không chọc lộ tâm tư nho nhỏ của cô, chỉ ôm lấy thân người mảnh khảnh của cô từ phía sau lúc cô đang treo quần áo: “Hơn ba tháng rồi

đúng không? Bác sĩ nói sau ba tháng là có thế…”

Mặt Ôn Noãn ửng đỏ.

Từ sau khi cô mang thai, bọn họ không hề làm.

Thật ra cô cũng không muốn lắm nhưng cô biết Hoắc Minh vẫn luôn có nhu cầu, rất nhiều đêm anh chợt xốc chăn lên lúc nửa đêm, một mình đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Ôn Noãn đối đề tài: “Ngày mai con của Bạch Vi tắm ba ngày, anh sẽ đi với em chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK