Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệt độ rét lạnh khiến Hoắc Minh suýt nữa nhảy dựng lên!

Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch!

Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Minh, anh cứ thử ngăn tôi xem!”

Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe nhưng Hoắc Minh lại ấn cô xuống rồi khóa cửa xe. Giọng anh khàn khàn: “Em làm ướt quần của anh mà muốn bỏ chạy à? Không định chịu trách nhiệm lau sạch à?”

Ôn Noãn dùng sức rút tay ra nhưng không được, bị anh kéo qua lau sạch chỗ ấy… Lau một hồi, yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Ôn Noãn, em cố ý đúng không?”

Ôn Noãn dùng sức hất anh ra.

Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh tuấn như kiềm chế một loại cảm xúc gì đó.

Ánh mắt cả hai đầy ẩn ý.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, đã lâu rồi anh không có làm, rất muốn!”

Vành mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên…

Là người thì sẽ có nhu cầu, nhưng sao Hoắc Minh vẫn có thể tự tin nói anh muốn làm chuyện ấy với cô sau khi đã tổn thương cô? Cô lại cảm giác được sự bất bình đẳng giữa hai người họ.

Cô hơi ngẩng đầu lên, kiềm chế bản thân không làm chuyện mất lý trí.

Sau đó cô dùng hết sức lực, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi chẳng muốn chút nào!”

Cô tưởng anh sẽ tức giận…

Không ngờ Hoắc Minh lại không hề tức giận, không những không tức giận mà còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô, giống như vô số lần trước đây!

Sự dịu dàng như vậy khiến trái tim Ôn Noãn đau nhói!

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Chiếc xe này người ngoài sẽ không nhìn rõ được bên trong xe. Ôn Noãn, anh thật sự rất nhớ em!”

……

Ôn Noãn giật mình.

Sau đó cô bị anh ôm chặt vào lòng.

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”

Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, khàn giọng dỗ dành: “Đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm gì em! Ngoan nhé… Ai bảo em đổ Coca lên người anh, anh vốn chỉ định đến thăm em một lát mà thôi! Hừ… Ôn Noãn…anh rất nhớ em…”

Ôn Noãn trốn không thoát.

Cô chỉ có thể quay mặt đi, lựa chọn không nhìn cũng không nghe…

Thời gian trôi qua…

Hoắc Minh cố kìm nén thở hắt ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trong xe, bầu không khí bí bách.

Ôn Noãn bị ép nằm trên vai anh, khóe mắt cô ươn ướt, tuy anh không làm gì cô nhưng hành vi như vậy thực sự rất tồi tệ!

Cô nhục nhã vô cùng: “Hoắc Minh, anh có thể buông tôi ra được không?”

Những ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu dài của cô, sau đó di chuyển xuống bờ vai của cô, ít nhiều mang theo vài phần an ủi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK