Sao cậu ta lại phải để ý chứ!
Ngay vào lúc con sói nhỏ nghiến răng nghiến lợi…
Chu Truyền Nhân cười sang sảng rồi nói: “Ôn Noãn, vị này ắt hẳn cháu có quen biết, con trai của luật sư Khương ở thành phố B, Khương Duệ! Hổ phụ không sinh khuyển tử, hiện tại công việc làm ăn của Khương Duệ ở phương nam cũng vô cùng hoành tráng!”
Cả người Ôn Noãn hơi căng thẳng.
Khương Duệ!
Thế mà lại là Khương Duệ!
Đã nửa năm rồi không nghe được tin tức gì về Khương Duệ, cô không chủ động hỏi cũng không có ai nói cho cô biết, ngay cả Khương Sinh học đàn cùng cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Khương Duệ.
Ôn Noãn bình tĩnh dần, từ từ quay đầu lại.
Khương Duệ cầm ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt sâu thẳm.
Cậu ta đã trưởng thành hơn, nhìn trông hơi khác!
Vẻ mặt của Ôn Noãn thả lỏng, nhẹ giọng mở miệng: “Khương Duệ!”
Khương Duệ hơi mỉm cười, buông ly rượu rồi vươn tay, Ôn Noãn chần chờ một chút rồi bắt lấy tay cậu ta…
Chu Truyền Nhân cười rộ lên: “Hóa ra hai người quen biết nhau!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Con dạy đàn cho em gái của Khương Duệ, em ấy học ở chỗ con một năm.”
Chu Truyền Nhân lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.
Con sói nhỏ ở bên cạnh trợn trắng mắt.
Ha ha!
Cái gì mà em gái học đàn, rõ ràng là Khương Duệ yêu thầm Ôn Noãn nhiều năm, chuyển mình sang yêu đương không thành, bị tên họ Hoắc chạy đến phương nam chạy đi mất, lại nói, thủ đoạn của tên họ Hoắc kia thật độc ác!
Con sói nhỏ nhìn đôi người quen cũ kia, càng nhìn càng không vừa mắt.
Mẹ nó!
Còn phải nhìn bao lâu, còn muốn nói bao nhiêu câu hả?
Cậu ta đang định tiến lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy vui vẻ: Ôi trời tên họ Hoắc thế mà lại tới đây!
Ăn mặc rất gì và này nọ, chắc hẳn tới để đưa hơi ấm lễ Thất Tịch mà, lại trải qua thế giới của hai người chứ gì!
Thế nhưng không ngờ được đúng không?
Ôn Noãn sẽ gặp Khương Duệ!
Có phải trong lòng tên họ Hoắc sẽ chua chết không nhỉ?
Con sói nhỏ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, cậu ta cũng cười thật, dường như vì cậu ta cười vô cùng lộ liễu cộng thêm vẻ mặt quá mức kiêu ngạo, Ôn Noãn chú ý tới sau đó cô nhìn theo ánh mắt của cậu ta…
Cô thấy Hoắc Minh!
Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, Hoắc Minh đứng đó, cả người hào hoa phong nhã.
Anh nhìn Ôn Noãn.
Nhìn cô khẽ cười với Khương Duệ.