Ôn Noãn khẽ thở dốc, giọng nói mềm mại như mang theo hơi nước: “Hoắc Minh… Đồ khốn!”
Hoắc Minh rất hiểu phụ nữ.
Anh biết cô muốn, vì thế ghé vào tai cô nói: “Tắm trước hay là làm trước?”
Ôn Noãn ôm anh, hôn anh…
Không khí không ngừng nóng lên!
Bầu không khí trong phòng ngủ kiều diễm, người đàn ông vừa hôn, vừa nói lời tâm tình với người phụ nữ: “Gọi Hoắc Minh! Ôn Noãn, gọi anh Hoắc Minh!”
Đột nhiên Ôn Noãn dừng lại.
Cô ghé vào tai anh: “Tôi ngủ với Hoắc Tây! Anh Hoắc ngủ ngon!”
Cô giật ra, còn vỗ nhẹ khuôn mặt đẹp trai của anh: “Tổng Giám đốc Hoắc cũng nếm thử cảm giác này đi!”
Hoắc Minh không cản cô.
Anh dựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẩm nhìn cô xuống giường chỉnh lại quần áo, cười nhẹ: “Nhìn không ra, em chịu đựng giỏi đấy!”
Ôn Noãn mắng anh cặn bã lịch thiệp!
Hoắc Minh khẽ cười, anh lớn lên đẹp trai lại rất giỏi trêu chọc cô, Ôn Noãn thật sự không dám nhìn…
Cô tắm trong phòng dành cho khách rồi ngủ.
Điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gửi Zalo: [Rất nhớ em!]
Ôn Noãn nhìn ba chữ đó, cười duyên dáng.
Cô không trả lời, anh lại gửi đoạn tin nhắn khác: [Tới ngủ với anh! Anh sẽ không làm gì… Muốn ôm em ngủ, sáng sớm anh đi chạy bộ, trở về mang hoa hồng cho em, gọi em thức dậy!]
Ôn Noãn đã dây dưa với anh vài năm.
Thật ra cô biết anh đang nghĩ gì, anh không ép buộc, đơn giản là muốn bắt đầu lại với cô, muốn nói chuyện yêu đương với cô…
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt.
Mấy năm nay, dù yêu hay hận, người đó luôn là Hoắc Minh.
Tất cả, luôn là Hoắc Minh.
Cô không trả lời anh, cô biết anh không để ý cô có trả lời hay không, anh đang tận hưởng quá trình theo đuổi cô… Họ sống cùng nhau, nếu bởi vì Hoắc Tây mà qua loa cả đời, vậy thật đáng buồn.
Trong tình cảm sau này, Ôn Noãn không muốn sống thành dáng vẻ không có giá trị.
Hoắc Minh muốn thì phải theo đuổi và giành lấy.
Cho hay không, cho bao nhiêu, Ôn Noãn muốn tự mình quyết định.
…
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy, một bông hồng tươi được đặt đầu giường.
Cô nghiêng người, nhẹ nhàng gảy cánh hoa.
Điều này làm cô nhớ tới lúc trước họ ở bên nhau, thật ra anh thường xuyên tặng cô, chỉ là không biết tâm trạng anh lúc đó và bây giờ khác nhau thế nào.
Ôn Noãn không muốn lún sâu.