Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.
Trong lúc Ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.
Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn chống tay lên vai đẩy hắn ra.
“Cố Trường Khanh, anh điên rồi!”
Cố Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.
Ánh mắt hắn càng nguy hiểm hơn.
“Anh không điên!”
Hắn nhìn cô, gằn từng chữ từng chữ một: “Là anh tỉnh ngộ! Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!”
Về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.
Ôn Noãn đứng ngây dại.
Đợi cô hoàn hồn, Cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống…
Cô quay đầu chỗ khác.
Môi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cô, để lại một chút ươn ướt.
Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.
Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.
Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!
Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại…
Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.
Đôi chân Ôn Noãn bỗng dưng mềm nhũn.
Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.
Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.
Hắn mở miệng, giọng điệu khàn khàn: “Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con.”
Đề nghị của hắn rất hấp dẫn, nhưng không phải là những gì Ôn Noãn muốn.
Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.
Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viễn mất đi Ôn Noãn.
Trận chiến của ba người.
Thế giới của hai người.
Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!
Trong mắt Ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, Cố Trường Khanh đã thua triệt để…