Lúc này được anh pha cà phê, cô ta cảm thấy rất đương nhiên.
Tuy Hoắc Minh là doanh nhân ưu tú, nhưng cô ta cũng là một diễn viên hạng nhất, cô ta cảm thấy mình rất xứng đôi với anh.
Cô ta còn muốn lấy lòng con gái anh.
Chu Chi Vận ngồi vào trước bàn tròn nhỏ, cô ta định ăn bánh quế rồi tìm một số chủ đề chung với Tiểu Hoắc Tây.
Cô ta vừa mới đưa tay ra, chiếc bánh quế cuối cùng bị Tiểu Hoắc Tây cướp mất rồi đưa vào miệng Ôn Noãn, cô bé còn mềm mại hỏi: “Mẹ ơi, ăn ngon không ạ?”
Mẹ?
Không phải… Không phải gia sư à?
Chu Chi Vận cũng từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng bây giờ lại rất xấu hổ. Cô ta nhìn Ôn Noãn lần nữa, không dám vô lễ như lúc nãy nữa, nhưng cô ta vẫn thầm hy vọng.
Anh Hoắc đã ly hôn, có lẽ họ gặp nhau chỉ vì con cái thôi.
Lúc này, Hoắc Minh đi tới.
Một tách cà phê đặt trước mặt Ôn Noãn, giọng điệu rất ôn hòa: “Uống nhiều không tốt, chỉ được uống nửa cốc!”
Chu Chi Vận hoàn toàn suy sụp!
Tách cà phê đó không phải cho cô ta!
Cô ta không khỏi bất bình và mất bình tĩnh: “Tại sao?”
Cô ta không tin người đàn ông này không biết suy nghĩ của cô ta, đêm đó ở Hồng Kông, cô gõ cửa phòng anh, anh mở cửa thấy cô ta cũng rất khách sáo, dù không cho cô ta vào nhưng anh cũng không nói lời cay nghiệt. Nhưng sau đó, cô ta nghe nói anh đã rời khỏi Hồng Kông ngay đêm đó.
Từ trước giờ Hoắc Minh luôn công tư phân minh.
Anh vỗ nhẹ vai Ôn Noãn: “Em đưa Hoắc Tây sang phòng nghỉ chơi một lát, anh bàn chuyện công việc!”
Ôn Noãn biết anh sẽ không gây khó dễ phụ nữ, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên.
Hoắc Tây ghé vào vai cô làm mặt quỷ!
Hoắc Minh quay lại bàn làm việc, bấm máy liên lạc: “Phó Giám đốc Lý, anh qua đây một chút!”
Phó Giám đốc Lý vội vàng đồng ý.
Hoắc Minh không để ý đến cô Chú, anh mở tài liệu ra xem vài trang rồi nói vài câu với thư ký Trương.
Đúng lúc này, Phó Giám đốc Lý đi tới.
Vừa đến nơi, Hoắc Minh chỉ vào Chu Chi Vận, lạnh nhạt nói: “Cô Chu muốn nói chuyện hợp đồng, anh bàn với cô ấy đi! Nhân tiện… Lúc trước phí đại ngôn là 12 triệu một năm đúng không? Tài chính gần đây eo hẹp, hạ xuống 10 triệu đi, cô Chu không chịu thì tìm người khác!”
Phó Giám đốc Lý sững sờ.
Thế là thế nào?
Hoắc Minh đã hạ lệnh đuổi khách: “Cô Chu, từ nay cô liên hệ Phó Giám đốc Lý!”
Anh đã ra mặt cho cô ta một lần, nhưng cô ta không biết tiến hay lùi, anh cũng không cần giữ lại thể diện cho cô ta nữa.
Anh tìm người phát ngôn chứ không phải tìm người thứ ba!