Cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng không ghen nữa, hơi thẹn thùng nằm trong lòng anh.
Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cô bé, nói với Hoắc Minh: “Con bé rất thích anh.”
Hoắc Minh khẩy mũi cô: “Lớn như vậy rồi mà còn ghen với trẻ con.”
Đêm đó, Ôn Noãn ngủ với Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh không nhắc lại chuyện để cô ngủ ở phòng ngủ chính, cũng không yêu cầu cô quan hệ với anh, ban ngày ở phòng thay đồ anh đối xử với cô như vậy, cô không đẩy ra… chứng minh rằng cô không bài xích anh như thế.
Anh không vội.
Lần này, anh muốn cùng cô thong thả.
Cùng nhau nghiêm túc yêu đương một lần.
…
Ban đêm, Hoắc Minh Châu đứng trên sân thượng.
Bà Hoắc đang trông Thước Thước, đây có lẽ là buổi tối thoải mái nhất trong mấy năm qua, rõ ràng hẳn là vui vẻ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy không thể quay lại thành Hoắc Minh Châu vô tư như ngày xưa.
Bỗng dưng, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô ấy đi qua cầm lên, là một số lạ.
Hoắc Minh Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức bắt máy: “Alo!”
Mới đầu người bên kia không nói lời nào, thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng: “Là tôi!”
Máu toàn thân Hoắc Minh Châu đều đông lại.
Là… Lục Khiêm.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới, còn có thể nhận được điện thoại của ông ấy, dù sao thì lúc bọn họ chia tay không hề thoải mái, cô ấy mang theo nỗi tuyệt vọng cùng nỗi hận rời đi.
Môi cô ấy khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói nên lời.
So ra thì Lục Khiêm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ấy khẽ hỏi: “Anh trai em nói hai năm nay em không về nhà, có phải không?”
Cổ họng Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại.
Cô ấy đè nén một hồi, mới cất giọng: “Ông Lục, ông gọi cho tôi làm gì? Lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rằng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa.”
Giọng điệu Lục Khiêm dịu dàng, tựa như lúc trước dỗ dành cô ấy: “Anh trai em nói em sống không tốt.”
Hoắc Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Giờ tôi sống rất tốt!”
Cả hai đều im lặng…
Lại qua một lúc lâu, Lục Khiêm khẽ nói: “Tôi đang ở thành phố B! Có thể gặp mặt một lần không, vẫn ở căn hộ đó.”
Cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bùng nổ.
“Gặp mặt? Ông Lục coi tôi là cái gì?”
“Là khi ông ăn chán lại nhớ tới mỹ vị, hay tôi là một trong những hồng nhan tri kỷ của ông?”
“Tôi là người không xứng được ông công khai như vậy sao?”