Lục Khiêm rời khỏi nhà họ Hoắc rồi đi thẳng tới chỗ dì Nguyễn.
Khu nhà dì Nguyễn sống không còn như trước nữa, dù sao vẫn tràn ngập mùi vị gia đình nên khi bốn chiếc xe nhà lưu động màu đen đi ngang qua, thêm một dàn vệ sĩ, cảnh tượng làm cho dì Nguyễn kinh hãi.
Lục Khiêm nói chuyện với bà ấy rất nhẹ nhàng, lịch sự.
Dì Nguyễn không phải chưa từng trải đời nhưng vẫn bị người đàn ông như vậy làm mất cảnh giác.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng sủa điên cuồng hai tiếng.
Lục Khiêm mỉm cười: “Là chị Nguyễn nhỉ! Tôi là anh trai sinh đôi của Tiểu Noãn, tên Lục Khiêm.”
Dì Nguyễn kinh ngạc.
Bà ấy lắc nhẹ đầu, xác định không phải nằm mơ!
Bà ấy không quen Lục Khiêm nhưng Lục Khiêm lại biết nhiều về bà ấy, rất dịu dàng và ân cần: “Mặc dù em gái và em rể đã qua đời nhưng tôi biết chị Nguyễn luôn chăm sóc ôn Noãn, cùng con bé nương tựa lẫn nhau, lần này tôi tới đây, thứ nhất là muốn thờ cúng em gái và em rể, thứ hai là muốn đón chị Nguyễn tới thành phố c gặp bà cụ!”
Dì Nguyễn vô cùng xúc động.
Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Lục Tiếu Noãn nhưng người đàn ông này là cậu ruột của ôn Noãn, lại rất tử tế.
Bà ấy mừng cho ôn Noãn.
Dì Nguyễn rót trà cho Lục Khiêm, mỉm cười: “Ngài Lục, ôn Noãn đang công tác ở thành phố H, chờ con bé trở về tôi sẽ bảo con bé đi thành phố c nhận tố quy tông… Còn tôi đi chỉ thêm phiền mà thôi!”
Lục Khiêm lại kiên trì.
Ông ấy nhẹ nhàng cầm tay dì Nguyễn, giọng nói càng dịu dàng dễ gần: “Nếu chị Nguyễn nói như vậy thì khách sáo quá rồi, bà cụ đã nói với tôi, nhất định phải mời chị qua ở vài ngày!”
Dì Nguyễn đỏ mặt.
Trời ơi!
Được người đàn ông đẹp trai dịu dàng nhìn như thế, còn nắm tay, dù đã ở tuổi này nhưng bà ấy vẫn có hơi không chịu nổi, bà ấy ngập ngừng: “Chuyện này tôi không thế quyết định được, tôi phải bàn bạc với ôn Noãn một chút!”
Lục Khiêm buông bà ấy ra, mỉm cười uống trà.
Lát sau, ông ấy cười nói: “Không ngờ đứa trẻ này lại có chủ kiến như thế, chị Nguyễn chị lại rất
giống bề dưới, mọi chuyện đều phải báo cáo với con bé!”
Dì Nguyễn rất xấu hổ nhưng bà ấy không thể quyết định được chuyện này.
Bà ấy gọi điện thoại cho ôn Noãn, nói cho cô mọi chuyện.
Dì Nguyễn thở dài: “Mẹ bảo ông ấy nói chuyện với con!”
Dì Nguyễn đưa điện thoại cho Lục Khiêm.
Dù Lục Khiêm là nhân vật lớn đã trải qua sóng to gió lớn như nào, khi nói chuyện với cốt nhục của em gái ruột thì giọng ông ấy vẫn hơi run: “Ôn Noãn, cậu là cậu ruột của con.”
Lục Khiêm sợ cô không được tự nhiên, chậm rãi nói cho cô chuyện năm đó, nói rất nhiều.
Cổ họng ôn Noãn khô khốc.