Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ đã lớn như vậy rồi mà bố còn giặt quần áo cho mẹ!

Hoắc Minh liếc cô bé rồi tiếp tục đọc báo: “Sau này trưởng thành, tự mình tìm một người đàn ông giặt cho con!”

Tiểu Hoắc Tây rất uể oải.

Nhưng có bố mẹ cùng đưa cô bé đi nhà trẻ, cô bé bắt đầu vui vẻ lên.

Hoắc Minh tự mình lái xe.

Ngồi sau xe, Ôn Noãn dịu dàng thắt dây an toàn cho Tiểu Hoắc Tây, lại kìm lòng không đậu mà sờ cái đầu nhỏ của cô bé, ánh mắt quả thực không nỡ dời đi.

Tiểu Hoắc Tây cực kỳ kiêu ngạo.

Cô bé đã nói rồi mà, một đứa bé như mình, ai gặp cũng thích.

Trên đường đi, cô bé vươn ngón tay nhỏ trắng nõn, nói với Ôn Noãn về các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Người cô bé nhắc đến nhiều nhất là Trương Sùng Quang!

Ôn Noãn rất chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên cô làm mẹ đã trải qua cảm giác mất rồi lại được như vậy, cả trái tim đều bị Hoắc Tây lấp đầy, nên không tránh khỏi lạnh nhạt với… chồng trước!

Vợ con đều ở trên xe, Hoắc Minh chuyên chú lái xe.

Chỉ khi có đèn đỏ, anh sẽ nhìn Ôn Noãn qua gương chiếu hậu.

Hôm nay cô buộc tóc lên, mái tóc lỏng lẻo, rũ mắt nhìn xuống thì góc nghiêng của khuôn mặt cô đầy sự dịu dàng, cộng thêm chiếc cổ thon thả non mịn kia, rất thu hút người khác.

Hoắc Minh nhìn chăm chăm.

Lúc Ôn Noãn lơ đãng ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh trong gương chiếu hậu, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.

Mặt cô hơi nóng lên, đồng thời hơi ảo não.

Hoắc Minh nở nụ cười rất khẽ, có chút mập mờ.

Đèn xanh sáng lên, anh nhẹ nhàng đạp chân ga. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một nhà trẻ tư nhân cao cấp.

Hoắc Minh xuống xe, vòng ra sau mở cửa.

Anh nhìn Ôn Noãn với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ôn Noãn phớt lờ sự tồn tại của anh, nới lỏng dây an toàn cho Tiểu Hoắc Tây, ôm cô bé ra khỏi xe.

Hôm nay, Tiểu Hoắc Tây cực kỳ oai phong lẫm liệt.

Cô bé kéo tay mẹ, đi đến lớp của mình xếp hàng, Ôn Noãn nhìn cô bé nhỏ nhỏ vẫy tay với cô!

Tiểu Hoắc Tây ngẩng khuôn mặt nhỏ: “Đây là mẹ tớ!”

Cô không sợ người khác không tin, mẹ cũng có mái tóc màu trà, cũng trắng nõn.

Các cậu cứ hâm mộ đi!

Các bạn nhỏ xung quanh quả thực rất hâm mộ: Mẹ của Hoắc Tây thật đẹp!

Cô chủ nhiệm lớp đi đến, dắt Tiểu Hoắc Tây, Tiểu Hoắc Tây lại nhịn không được nói lần nữa: “Cô Lâm ơi, đây là mẹ của em!”

Cô Lâm chưa đến bốn mươi, rất hiền từ.

Suy nghĩ của trẻ nhỏ, sao cô ấy không biết được chứ, vì thế cô ấy sờ đầu bé con dịu dàng nói: “Mẹ em rất đẹp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK