Ôn Noãn như bị thôi miên, cô thì thầm nói: “Con bé đâu rồi? Tôi muốn gặp con bé.”
Hoắc Tây nhỏ như vậy, con bé chắc chắn rất sợ.
Hoắc Minh không muốn cô đi, anh sợ cô lại bị kích thích: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”
Nhưng Ôn Noãn nhất quyết không chịu.
“Tôi muốn đi! Hoắc Minh… con bé là con của tôi, tôi muốn đi!”
…
Buổi tối, ánh chiều tà le lói.
Trong nghĩa trang của nhà họ Hoắc, bóng cây cao lớn phủ bóng mặt đất, ngày dần tàn.
Bên cạnh ngôi mộ mới của bà cụ họ Hoắc có một chiếc túi nhỏ.
Ôn Noãn xuống xe, loạng choạng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy chiếc túi nhỏ, toàn thân cô như cứng đờ, hai chân yếu ớt, quỳ sụp xuống, run rẩy cầm một nắm bùn đất.
Mới mẻ ẩm ướt, mang theo vài mầm chồi non…
Rốt cuộc lúc này Ôn Noãn đã biết.
Hoắc Tây đã không còn…
Phía chân trời, ráng chiều lững lờ trôi.
Ánh chiều tà chiếu lên cành lá tạo thành những cái bóng sẫm màu, khiến mặt đất tăng thêm chút kì dị, như thể đang tiếc thương cho sự ra đi của một sinh mệnh nhỏ bé.
Khuôn mặt Ôn Noãn đẫm nước mắt, toàn thân như thể mất đi hồn phách.
Hoắc Tây, thực sự đi rồi sao?
Hoắc Tây, con cứ vậy mà đi rồi sao?
Con thế nào rồi, có sợ không…
Mẹ… Phải làm thế nào bây giờ?
Ôn Noãn ôm lấy nắm đất vẫn còn mới kia, gắng sức nhét vào lòng mình, toàn thân co lại thành một quả bóng, cho dù có cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy những khớp xương gầy guộc sau lưng cô.
“Tại sao… Tại sao không cho tôi gặp con bé lần cuối!”
Hoắc Minh vốn định ôm lấy cô nhưng những ngón tay thon dài lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung với một tư thế kỳ lạ.
Giọng anh khàn tới mức gần như không ra tiếng: “Dáng vẻ của đứa trẻ không đẹp, sợ em nhìn thấy rồi sẽ không thể quên được.”
Ôn Noãn nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Cô khẽ nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh thật tàn nhẫn! Con bé cũng là con của anh, anh cứ vậy mà đem con bé… Đem con bé…”
Ôn Noãn không nỡ nói ra từ này với Tiểu Hoắc Tây của cô.
Cô đặt nắm đất trong lòng mình vào một cái túi nhỏ.
Sau đó, cô bắt đầu bốc đất xung quanh đắp lên, trong đất có rất nhiều vụn sỏi đá nhỏ bén nhọn, rất nhanh đã khiến tay cô đầy vết xước, nhưng Ôn Noãn không quan tâm.
Cô chỉ máy móc làm những hành động này.