Kiều An tức giận đến phát điên.
Tại sao trạng thái của Ôn Noãn lại tốt như thế? Rõ ràng Hoắc Minh không cần cô ta nữa, tại sao cô ta vẫn có thể sống thoải mái, còn có thể trở thành người xuất sắc như vậy?
Cô ta tuyệt đối không cho phép Ôn Noãn thăng quan tiến chức thuận lợi!
Giọng Kiều An nhẹ nhàng: “Nghe nói cô sắp đoạt giải, hôm nay tôi tới đây để tặng cô một món quà đặc biệt!”
Thư ký mang trà lên.
Ôn Noãn thản nhiên uống trà: “Cô Kiều có lòng quá! Nhưng mà chúng ta đâu thân thiết tới vậy nhỉ?”
Kiều An nhẹ nhàng lấy một con dao từ trong túi ra.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng: “Tôi tặng một chút máu tươi, để cô Ôn vui vẻ thêm một chút!”
Bạch Vi trợn trắng mắt.
Cô ấy không nhịn được mà trào phúng: “Cô muốn chết thì đừng có chết ở cửa nhà người khác! Hơn nữa Hoắc Minh không có ở đây, không có nhóm máu gấu trúc quý giá để cứu mạng cô đâu, cô tuyệt đối đừng làm loại chuyện lỗ vốn này!”
Ánh mắt Ôn Noãn bình tĩnh, chăm chú nhìn Kiều An.
Kiều An cười đến mức như phát điên: “Hoắc Minh anh ấy không chịu gặp tôi! Nên tôi chỉ có thể đến gặp cô Ôn, cô nói xem… Chỉ cần tôi tự đâm mình, sau đó lại báo cảnh sát nói cô Ôn rắp tâm làm tôi bị thương, Hoắc Minh liệu sẽ nghĩ thế nào về cô?”
“Anh ấy nghĩ thế nào về tôi cũng không liên quan đến tôi! Thế nhưng tính mạng là của cô Kiều, tự cô không biết trân trọng thì người khác cũng không có cách nào!” Ôn Noãn biết Kiều An không dám chết.
Một người ích kỷ đến cực điểm như vậy, sao có thể bỏ lại tất cả mà chết được?
Kiều An cũng chỉ là một cô bé muốn giành lại viên kẹo mà mình đã từng vứt đi mà thôi, còn Ôn Noãn cô đây lại chính là vật hi sinh của vướng mắc tình cảm giữa cô ta và Hoắc Minh.
Trên khóe môi Kiều An mang nụ cười, nhẹ nhàng cứa một đường xuống cổ tay mình.
Cứa xong, cô ta gọi điện thoại cho Kiều Cảnh Niên: “Bố ơi, Ôn Noãn làm con bị thương… Bố mau tới đây cứu con đi! Con chảy nhiều máu quá…”
Cô ta lại gọi cho cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt Ôn Noãn.
Cô ta phải khiến Ôn Noãn thân bại danh liệt! Thanh niên xuất sắc ư? Cứ nằm mơ đi!
Kiều Cảnh Niên đến rất nhanh, ông ấy tiến vào cùng mấy vị cảnh sát.
Kiều An vừa nhìn thấy Kiều Cảnh Niên liền nhào vào lòng ông ấy, bật khóc: “Bố ơi, con chỉ khuyên Ôn Noãn hòa giải với Hoắc Minh thôi, thế nhưng cô ta căm hận con, lấy dao cắt tay con, nói con tại sao còn chưa chết đi!”
Kiều Cảnh Niên ôm vai con gái, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy nhìn về phía Ôn Noãn: “Những lời Kiều An nói có phải là sự thật không?”
Ôn Noãn chăm chú nhìn người đàn ông này: Ông ta hỏi cô, có phải là sự thật không?
Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha…
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!