Cô bé chạy tới, chui vào lòng bố: “Bố, bố thật vô dụng!”
Hoắc Minh không nói gì.
Hoắc Minh đặt tài liệu sang một bên, ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, tựa cằm lên mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Giọng anh bỗng khàn đi: “Bố chọc mẹ tức giận! Hoắc Tây, con đưa mẹ về nhà được không?”
Tiểu Hoắc Tây ghé đầu vào vai anh.
Xem như đồng ý!
Cô bé lẩm bẩm: “Con muốn chơi đàn dương cầm!”
Hoắc Minh nhìn biệt thự, dường như quên mua đàn dương cầm nhưng đứa con bé bỏng Hoắc Tây của anh muốn chơi nên anh đã tự mình lái xe chở cô bé ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen đã dừng dưới căn hộ!
Căn hộ này vẫn không thay đổi.
Khi Hoắc Minh nhớ Ôn Noãn, không có chỗ nào giải sầu, anh sẽ một mình tới đây, ngồi trong phòng khách lặng lẽ châm vài điếu thuốc lá… Chờ tốt hơn rồi anh nhanh chóng trở về.
Anh phải chăm sóc Tiểu Hoắc Tây!
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Hoắc Tây tỏ vẻ rất thích nơi này.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đây là nơi bố và cô giáo Ôn của con lần đầu yêu nhau, chiếc Morning Dew này là lúc trước bố tặng cô ấy, sau này bố chọc cô ấy tức giận, cô ấy đã không cần nữa!”
Đột nhiên Tiểu Hoắc Tây có hơi căng thẳng, cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ cũng không cần Tiểu Hoắc Tây sao ạ?”
Hoắc Minh ngồi xổm xuống.
Anh nhìn Tiểu Hoắc Tây, vô cùng nghiêm túc nói: “Cô ấy không biết con! Cô ấy cho rằng… cho rằng… Hoắc Tây, cô ấy rất yêu con!”
Tiểu Hoắc Tây nửa hiểu nửa không.
Nhưng cô bé vốn kiêu hãnh: “Con cũng cảm thấy, nếu mẹ biết có một cục cưng đáng yêu như con, chắc chắn mẹ không nỡ vứt bỏ.”
Hoắc Minh khẽ nở nụ cười.
Anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn của vật nhỏ, ôm lấy cô bé rồi đặt trước cây đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây mới học một buổi nhưng năng khiếu như vậy, đàn một cách thuần thục.
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú Tiểu Hoắc Tây.
Váy nhỏ màu trắng, tóc màu trà, lưng thẳng tắp.
Anh phảng phất nhìn thấy Ôn Noãn!
Tiểu Hoắc Tây đàn xong một khúc nhạc đơn giản, giương mắt muốn khen ngợi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố thì cô bé ngây ngốc… Ánh mắt của bố thật dịu dàng!
Khi trở về, Hoắc Minh ôm vật nhỏ xuống tầng.
Tiểu Hoắc Tây lại nghĩ: Bình thường bố luôn để cô bé tự đi, hôm nay giống như cô bé không có chân, muốn bế cô!
Ha!
Đàn ông già yêu đương, chính là không bình thường!