Sau đó nữa, tòa tuyên án Ôn Bá Ngôn vô tội.
Ôn Noãn do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một tin nhắn Zalo.
[Cảm ơn anh, luật sư Hoắc.]
…
Đến ngày thứ ba Hoắc Minh mới trả lời một chữ.
[Ừ.]
Ôn Noãn nhìn dòng tin nhắn, chợt nhớ lại hồi mới quen biết Hoắc Minh.
Anh diễn rất giỏi, toàn giả vờ lạnh lùng.
Cô cười nhẹ, sau đó chẳng để chuyện này trong lòng…
Đầu tháng mười hai, Bạch Vi mời cô ăn cơm.
Ôn Noãn đến địa điểm hẹn, nhìn xung quanh, “Bây giờ cậu cải lão hoàn đồng, già rồi còn ăn đồ ăn của trẻ con à?”
Bạch Vi cười xùy một tiếng.
Cô ấy hạ giọng: “Ôn Noãn, dạo này tự dưng tớ muốn có con.”
Ôn Noãn biết chuyện của Bạch Vi…
Diêu Tử An chơi bời lêu lổng bên ngoài, chỉ là nể mặt Bạch Vi nên mới không dắt bồ nhí về nhà thôi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy trà sữa.
Cả buổi sau mới hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Bạch Vi thoáng hốt hoảng, vội nói: “Ôn Noãn, cậu biết đấy, sau khi cưới anh ta thì tớ không đi làm nữa, tớ không thể rời xa anh ta được… Tớ còn chẳng thèm quan tâm mấy cô tình nhân của anh ta nữa!”
Cô ấy nhìn xuống bụng: “Có lẽ nếu có con thì anh ta sẽ thay đổi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.
“Bạch Vi, cậu muốn đến làm ở chỗ tớ không?”
Bạch Vi mỉm cười lắc đầu: “Thôi, tớ không muốn làm hỏng lớp trẻ đâu.”
Ôn Noãn cũng không ép.
Bạch Vi đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Tối mai là kỷ niệm một năm kết hôn của tớ với Diêu Tử An. Ôn Noãn, cậu ghé chơi nhé!”
Ôn Noãn có hơi do dự.
Dù sao Diêu Tử An cũng trong giới với Hoắc Minh, lỡ đâu đến khi đó lại đụng mặt?
Bạch Vi đảm bảo: “Không đâu! Hai tháng nay Hoắc Minh chẳng tham gia buổi xã giao nào, tu tâm dưỡng tính cứ như hòa thượng ấy. Hơn nữa Diêu Tử An cũng không có tai to mặt lớn mà mời được anh ta.”
Nghe cô ấy nói thế, Ôn Noãn đồng ý ngay.
Bạch Vi lại tám chuyện.
“Ôn Noãn, cậu biết gì chưa? Kiều An quay về Anh Quốc rồi! Có lần Diêu Tử An lỡ miệng kể Kiều An và cô bồ nhí của chồng chưa cưới cô ta đánh nhau, nhưng cô bồ nhí kia ghê gớm lắm, đánh Kiều An nhập viện luôn.”