Diêu Tử An không nói nên lời.
Bạch Vi trong lòng hắn thực sự rất quan trọng, nhưng con trai nối dõi dòng họ cũng quan trọng.
Hiện giờ Đinh Tranh đang mang thai con trai, được bố mẹ xem như Vương Mẫu nương nương mà chăm sóc, không ai có thể lay chuyển được địa vị này.
Bạch Vi nhìn hắn, đột nhiên cười.
Cô ấy nói: “Diêu Tử An, sao lúc đó tôi lại mù quáng đi theo anh? Anh xem dáng vẻ của anh bây giờ có chỗ nào giống một người đàn ông không? Nói thật với anh, từ khi quen Cảnh Sâm, tôi không còn tiếc nuối vị trí Hoàng hậu nương nương cứt chó kia của anh nữa, anh thích cho ai thì cho đi.”
Diêu Tử An ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.
Cô ấy với Cảnh Sâm đã như thế, hắn bị bố mẹ mắng chửi xối xả, giờ có cầu xin cũng chẳng được gì.
“Nếu em muốn ly hôn… được thôi!”
“Nhưng em là bên có lỗi, vậy nên phải ra đi tay trắng!”
“Ngoài ra, nửa năm nữa chúng ta mới làm thủ tục, khi đó Đinh Tranh đã sinh con, anh có thể đăng ký hộ khẩu cho con trai không gặp trở ngại.”
……
Bạch Vi tức giận cười lớn, cô ấy là bên có lỗi sao?
Nhưng cô ấy không còn sức để tranh cãi với hắn nữa, cô ấy chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Cô ấy nhanh chóng gật đầu, điều này ngược lại khiến Diêu Tử An cảm thấy hơi khó chịu.
“Căn nhà đó… Em hãy ở tạm đi.”
“Không cần, hôm nay tôi sẽ dọn ra!”
Bạch Vi kiên quyết đến không ngờ.
Diêu Tử An đặt điếu thuốc lên môi cả buổi mà quên châm lửa…
Hắn chợt thấy buồn.
Hắn thực sự rất yêu Bạch Vi.
Khi đó, đám Ôn Noãn còn chưa trưởng thành, nhưng Bạch Vi đã lớn lên như đóa hồng trắng, kiều diễm động lòng người… Hắn đã theo đuổi cô ấy rất lâu mới có được.
Đinh Tranh thì khác.
Từ đầu đến cuối, Đinh Tranh chỉ là thứ dang chân ra để hắn chơi đùa.
Vì thứ như vậy mà hắn và Bạch Vi đã làm ầm ĩ đến mức ly hôn…
Đột nhiên Diêu Tử An không dám nhìn Bạch Vi.
Hắn không chịu nổi việc hắn và cô ấy đã đi đến nước này, không chịu nổi việc Bạch Vi căm hận hắn mà đâm đầu vào vòng tay của Cảnh Sâm…
*
Ôn Noãn dành hai ngày giúp Bạch Vi tìm nhà để dọn đi.
Cô muốn Bạch Vi ở cùng mình, nhưng Bạch Vi nói bọn họ đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình.