Thậm chí, lúc cô nấu cháo gà xé còn không cẩn thận bị bỏng một chút.
Hoắc Minh rất đau lòng, nắm tay bôi thuốc cho cô, im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Mẹ anh nói gì mà khiến em như thất hồn lạc phách vậy? Chuyện của Minh Châu sao?”
Ôn Noãn đang định mở miệng, nhìn sang một bên lại thấy đôi mắt của Tiểu Hoắc Tây đang mở to.
Cô rút lời, thấp giọng nói: “Buổi tối rồi nói!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh dỗ Tiểu Hoắc Tây đi ngủ, trở lại phòng ngủ chính.
Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ôn Noãn mặc áo tắm, ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng bước tới, từ cổ áo lướt vào trong vuốt ve bờ vai quyến rũ của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Châu làm sao vậy?”
Ôn Noãn không ngăn cản anh.
Cô mặc kệ anh, để bản thân thoải mái hưởng thụ.
Cuối cùng… cô mềm mại dựa vào đầu vai anh, thấp giọng thuật lại một lần.
Hoắc Minh hôn lên thịt mềm sau tai cô, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, có phải em muốn để con bé và cậu ở bên nhau không?”
Ôn Noãn xoay người, ôm lấy vòng eo của anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Mà cũng không phải! Minh, em hy vọng con bé có thể gả cho tình yêu chứ không phải chỉ là tạm chấp nhận! Anh biết không, một người phụ nữ có con riêng, mặc cho cô ấy có trẻ tuổi xinh đẹp đến nhường nào, tóm lại tới lúc tìm bạn đời vẫn sẽ chịu thiệt!”
Cô không nỡ để Minh Châu như vậy!
Hôm nay Minh Châu khóc thật sự rất đau lòng, Ôn Noãn đoán được cô ấy đồng ý đi xem mắt ít nhiều cũng là vì bố mẹ.
Thân phận của cô khá đặc biệt cho nên cô nói với Hoắc Minh những lời này, muốn anh để tâm một chút.
Nghe xong Hoắc Minh lặng im hồi lâu…
Anh ôm cả người cô vào trong ngực, vuốt nhẹ vành tai của cô: “Ôn Noãn, vậy em đã gả được cho tình yêu chưa? Em nói cho anh biết có được không?”
Giọng nói của Ôn Noãn thấp dần: “Đang nói chuyện của Minh Châu mà!”
Hoắc Minh chỉ cười nhẹ.
Anh cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu rồi mới nói: “Để con bé đi xem mắt đi! Đối với con bé, đối với đoạn tình của giữa con bé và Lục Khiêm đều có lợi… Nếu Lục Khiêm vẫn ngồi yên được, như vậy bọn họ cũng không phải là mối lương duyên trời định!”
Chỉ có thể nói, Ôn Noãn vẫn chưa thật sự hiểu rõ anh!
Ôn Noãn nhìn anh không chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Hoắc Minh nhéo lỗ tai cô: “Choáng rồi hả? Sao cứ nhìn anh như vậy!”
Ôn Noãn vẫn bất động.
Từ trước đến nay anh vốn có ham muốn mãnh liệt, lúc này cô lại ngồi trong lòng ngực anh, quần áo không chỉnh tề, khiến anh không khỏi nổi hứng.
Ôn Noãn hoàn hồn, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của anh, mặt đỏ tim nóng: “Còn chưa khỏi bệnh nữa! Anh bình tĩnh đi… Chờ đến khi khỏi bệnh, nhé?”
Hoắc Minh cười nhẹ một cái.