Ôn Noãn lắc đầu.
Nhận người thân chính là nhận người thân, không liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ.
Hoắc Minh rõ ràng đang đục nước béo cò*.
*đục nước béo cò: việc tìm kiếm lợi ích cá nhân, thường là một cách không minh bạch hoặc không trung thực.
Ôn Noãn giữ vững tinh thần.
Cô nói khẽ: “Tôi có việc, chờ tôi về thành phố B rồi hãy nói!”
Bên kia Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, có phải em… đang từ chối anh bước vào cuộc đời của em hay không?”
Đời này của nhà họ Lục, cô là đứa con gái duy nhất.
Thái độ của Lục Khiêm chính là muốn cô về thành phố C, nếu Ôn Noãn bằng lòng, vậy bọn họ…còn có cơ hội sao?
Anh hỏi xong, hai bên cũng không nói gì.
Ôn Noãn biết anh muốn hứa hẹn, nhưng bây giờ cô thật sự không thể cho anh!
Cô không muốn vì xúc động nhất thời, lại lần nữa qua loa gửi gắm tình cảm bản thân, hoàn toàn trao bản thân đi.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúp máy.
…
Ôn Noãn ở nhà họ Lục ba ngày rồi trở về thành phố B.
Tài xế đưa cô về nhà, một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở chỗ đó, cửa sổ mở ra, một cánh tay thon dài gác tại chỗ đó, đang không ngừng hút thuốc.
Chính là Hoắc Minh.
Anh nhìn thấy Ôn Noãn, mở cửa bước xuống xe, nhận lấy đống hành lý trong tay cô: “Về rồi à?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Họ đã không gặp nhau gần nửa tháng, bây giờ nhìn nhau có chút xa lạ.
Hoắc Minh giẫm tắt khói thuốc, lên lầu trước cô.
Lúc đầu Ôn Noãn muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh thì cô đành nuốt xuống, lên theo anh.
Khi Ôn Noãn mở cửa, Hoắc Minh liền nhịn không được ôm lấy cô từ đằng sau.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh có thể cảm giác được, anh sát vào tai cô: “Anh không chạm vào em, chúng ta đã rất lâu chưa ăn cơm cùng nhau, ăn mì gà sợi có được không?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô mở cửa bước vào, Hoắc Minh đi theo sau lưng cô, nhìn một vòng hỏi: “Chú chó của chúng ta đâu?”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Sống ở thành phố C.”
Hoắc Minh xoay người cô lại, nhẹ nhàng đè cô trên sô pha nhỏ, trầm giọng hỏi: “Em cũng định cho nhóc ấy mang họ Lục hay sao?”
Ôn Noãn cảm thấy anh thật vô vị.