Bài hát kết thúc.
Hoắc Minh và Kiều An đã có phần hổn hển, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.
Kiều An lớn lên ở nước ngoài, tính cách nhiệt tình như lửa và không bị ràng buộc, cô ta hôn lên má Hoắc Minh trước mặt mọi người: “Minh, chúng ta vẫn phối hợp tốt như vậy!”
Hoắc Minh không ngờ Kiều An sẽ hôn mình, trong chốc lát anh hơi ngẩn ngơ.
Anh bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt khác thường, thế là anh từ từ quay người lại.
Là Ôn Noãn…
Cô đứng trong đám người, chăm chú nhìn bọn họ, cũng chẳng biết cô đã đứng đó bao lâu.
Đã là một cặp sống chung với nhau, lúc này anh nên tiến lên dỗ cô, an ủi tâm trạng cô… Hoặc giải thích gì đó! Nhưng sau khi Hoắc Minh xem xét lại, anh nhất định phải chú ý đến mặt mũi của Kiều Cảnh Niên, hơn nữa nếu anh an ủi Ôn Noãn trước mặt các bậc bề trên, chẳng khác nào tuyên bố hôn ước của họ.
Hoắc Minh không muốn bị trói buộc!
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cả hai đều hiểu ý trong mắt nhau.
Ôn Noãn hiểu!
Làm sao cô có thể không hiểu!
Anh biết cô thích anh, anh biết cô muốn cái gì, tất cả những gì cô muốn đơn giản là một mối quan hệ một trai một gái lâu dài và ổn định.
Chỉ là, anh không muốn cho mà thôi!
Lúc này tiếng nhạc vang lên lần nữa, các bậc bề trên đùa giỡn muốn Hoắc Minh và Kiều An khiêu vũ tiếp, Hoắc Minh muốn từ chối nhưng Kiều An lại khẽ cười: “Sợ bạn gái ghen sao? Hay vì anh không quên được em, ngay cả một điệu nhảy cũng không dám nhảy với em?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi!” Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.
Anh ôm lấy eo của Kiều An.
Kỹ thuật nhảy của Kiều An rất uyển chuyển, ánh mắt khi cô ta nhìn Hoắc Minh đều là tham vọng và chiếm hữu, thật ra cô ta rất quyến rũ, có kích thích rất lớn đối với đàn ông.
Nhưng trong đầu Hoắc Minh đang suy nghĩ…
Vòng eo của Ôn Noãn càng thon gọn hơn, đặc biệt là khi ôm từ phía sau, mỗi lần đều khơi gợi ham muốn của anh.
Nghĩ đến những chuyện đó, Hoắc Minh không còn hứng thú với việc khiêu vũ nữa, khi bài hát vừa kết thúc, anh muốn đưa Ôn Noãn về nhà, thỏa thích làm với cô…
Nhưng Ôn Noãn đã ra ngoài từ lâu!
Cô lịch sự chào tạm biệt bà Hoắc, nói mình có chút khó chịu, nhờ bà chuẩn bị xe đưa mình về.
Bà Hoắc thật rất muốn khóc!
Bà cũng là phụ nữ, cũng biết hành động kia của con trai mình quá tồi, đã chia tay nhiều năm như vậy còn khiêu vũ cái gì! Mặc kệ bạn gái chính thức đứng đó rồi đi trò chuyện với vợ người ta.
Bà Hoắc không thể rời đi, càng không thể để người ngoài cười nhạo.
Bà cố ý để cho Hoắc Minh Châu đưa Ôn Noãn về.
Hoắc Minh Châu đồng ý.
Rõ ràng là sinh nhật của cô ấy, lại bị Kiều An đoạt sự nổi bật, thật khiến người ta tức giận.