Bà cụ ngừng khóc, quan sát ôn Noãn từ trên xuống dưới.
Sau đó, bà cười với dì Nguyễn: “Con của người nào sẽ giống người đó! Đứa nhỏ này giống Tiểu Noãn, cũng hơi giống cháu!”
Dì Nguyễn xúc động.
Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, nhà họ Lục lại đổi xử tốt với bà ấy vậy, bà cụ nói thẳng muốn nhận bà ấy làm con gái nuôi.
Bà cụ vừa kéo một cái: “Lục Khiêm nói đúng, hôm nay là ngày tốt!”
Trước cửa nhà họ Lục bắn rất nhiều pháo hoa.
Lục Khiêm tự tay đốt lên, sau đó mở tiệc.
Người nhà họ Lục rất đông, ngồi đầy hơn chục bàn, đồ ăn vừa được mang lên, quản gia trong nhà đi tới báo cáo: “Ngài Lục, người bên thành phố B tới tặng quà!”
Lục Khiêm dừng lại.
Thành phố B… Tănq quà?
Lục Khiêm mỉm cười: “Là nhà họ Hoắc sao?”
Quản gia gượng cười, sau đó nhìn qua Ôn Noãn… Chuyện của cô cả và vị nhà họ Hoắc kia, tất cả người lớn nhỏ trong nhà đều biết.
Lục Khiêm hơi đắn đo, cho người tiến vào.
Một dãy 18 chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, 88 phần quà đắt tiền, đều có đôi có cặp…
Lục Khiêm chỉ vào những món này hỏi: “Đây là tặng quà hay là cầu hôn?
Người đại diện của nhà họ Hoắc cười nhẹ.
Bà cụ đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khiêm nói nhỏ bên tai bà: “Con từng gặp người này, đẹp trai lịch thiệp, chấp nhận được!”
Bà cụ rất tin tưởng đứa con trai, gật đầu.
Lục Khiêm lấy một nửa quà tặng, không có ý định đồng ý.
Ông ấy làm như vậy, cũng giúp Ôn Noãn có vị thế trong nhà họ Lục!
Cô cháu ngoại này của ông ấy rất quý giá, nhà giàu nhất phương Bắc cũng đến cầu hôn, ông ấy muốn Ôn Noãn giữ vững vị trí cô cả của nhà họ Lục này!
Trong lòng Ôn Noãn xúc động.
Hoắc Minh, anh làm như vậy là có ý gì?
Đến tận buổi tối cô mới có thời gian, đang muốn gọi điện cho anh, ngược lại Hoắc Minh lại gọi đến trước.
Ôn Noãn bắt máy.
Giọng điệu anh dịu dàng lạ thường: “Em ở thành phố C chơi vui chứ?”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng được!”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói vào vấn đề chính với anh: “Sau này đừng đến nhà họ Lục tặng quà, tôi sợ…”
“Sợ người khác hiểu lầm sao?”
“Ôn Noãn, anh vốn dĩ muốn cầu hôn em, nhưng cậu của em từ chối!”